Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1045: Diệt môn
Cập nhật lúc: 2025-09-22 12:16:19
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Thư Nhân thu hồi ánh mắt. Hôm nay Tiêu đại nhân ở đây, ông đại diện Hộ Bộ ở . Vừa ông mải Diêu Văn Kỳ, bên cạnh chỉ còn mỗi Lý Chiêu. “Cháu trai của đại cữu ca đến kinh thành, ngươi xem khi nào thì tiện để dẫn đến cho ngươi gặp.”
Lý Chiêu vuốt râu, gần đây Binh Bộ chút bận rộn. “Đợi thêm ít hôm nữa, sẽ cho báo tin cho ngươi.”
Chu Thư Nhân nhướng mày, nghĩ đến đám binh lính vẫn đang canh giữ phủ của Trương thị, gật đầu : “Được.”
Lý Chiêu hỏi: “Hộ Bộ thật sự xoay ngân lượng ?”
Chu Thư Nhân nghĩ đến Dương Văn, đành nhịn xuống: “Thật sự xoay .”
Lý Chiêu bĩu môi: “Trong lòng bản quan, ngươi chính là hiện của Thần Tài.”
Chu Thư Nhân: “...Ta còn cảm ơn lời khen của ngươi ?”
Lý Chiêu trong lòng thật sự nghĩ . Từ khi Chu Thư Nhân Hộ Bộ, Hộ Bộ tuy vẫn keo kiệt, nhưng những khoản ngân lượng cần cấp thì sòng phẳng, giống như , Hộ Bộ thật sự tiền, các khoản chi đều chia nhiều . Ông vỗ vai Chu Thư Nhân: “Ngươi nghĩ cách chứ.”
Chu Thư Nhân bực bội: “Đợi sứ đoàn bán chiến thuyền trở về là bạc.”
Lý Chiêu trợn mắt: “Bán còn , cho dù bán , về đến nơi cũng mất mấy tháng.”
Chu Thư Nhân “ha ha” một tiếng, đợi Lý Chiêu thêm vội bước .
Trong chính điện, Hoàng thượng lơ Diêu Văn Kỳ đang quỳ, cầm tấu chương xem hết quyển đến quyển khác. Trong điện vô cùng yên tĩnh, thời gian trôi qua từng chút một.
Diêu Văn Kỳ vẫn quỳ bất động, đầu cúi gằm. Ông mấy ngày liền nghỉ ngơi. Ngày hôm đó, ngọn lửa ngút trời, ông đài cao chớp mắt. Ngọn lửa thiêu rụi tòa nhà, cũng thiêu đốt cả ông , như thể lửa nóng đang thiêu đốt làn da, khiến ông ngày đêm yên giấc.
“Thời kỳ kiến quốc của tiền triều, tổ tiên của ngươi là tướng sĩ trướng Vinh gia.”
Tim Diêu Văn Kỳ thắt : “Vâng, năm đó tổ tiên là thủ vệ trướng của Vinh tướng quân ạ.”
Hoàng thượng vẫn buông tấu chương trong tay: “Tổ tiên ngươi mấy đời tích lũy mới Diêu gia ngày nay. Không, là Diêu thị nhất tộc hùng mạnh thời cuối tiền triều. Vinh thị nhất tộc suy tàn, Diêu thị nhất tộc nắm giữ binh quyền, thật là phong quang.”
Lưng Diêu Văn Kỳ ướt đẫm, mồ hôi trán chảy xuống mắt, cay xè khó chịu nhưng dám đưa tay lau. “Diêu thị nhất tộc mở cổng thành.”
Hoàng thượng dĩ nhiên nhớ rõ. Lúc đó đại quân bao vây kinh thành, đang chuẩn công thành thì Diêu thị nhất tộc quy thuận, mở cổng thành. Kinh thành lúc đó hỗn loạn, c.h.ế.t nhiều , nhưng do đại quân của ngài giết. “Kinh thành lúc bấy giờ, Diêu thị nhất tộc các ngươi một tay che trời.”
Lưng Diêu Văn Kỳ cong xuống thêm một chút: “Bệ hạ, Diêu thị nhất tộc ngày đó nguyện trung thành với Bệ hạ. Diêu thị nhất tộc chỉ trung thành với Bệ hạ mà thôi.”
Hoàng thượng cuối cùng cũng buông tấu chương trong tay, chằm chằm Diêu Văn Kỳ, khẽ một tiếng: “Trẫm nhớ, trẫm vẫn luôn nhớ. Chỉ là cha ngươi lúc đó chỉ nguyện trung thành chứ thề. Sao nào, ngươi thề một câu ?”
Diêu Văn Kỳ ngẩng đầu: “Bệ hạ, thần nguyện ý thề.”
“Được, ngươi thề , trẫm .”
Diêu Văn Kỳ trong lòng đắn đo, giơ tay lên: “Thần xin thề, nếu phản bội Bệ hạ, Diêu thị nhất tộc sẽ c.h.ế.t thây, vạn kiếp bất phục.”
Hoàng thượng nhạo một tiếng: “Trẫm miễn cưỡng chấp nhận. Được , ngươi lui về .”
Diêu Văn Kỳ lòng bất an, lê đôi chân tê cứng khó nhọc khỏi chính điện.
Đợi Diêu Văn Kỳ , Hoàng thượng gọi Liễu công công đến: “Có thể hành động .”
Liễu công công cúi đầu: “Vâng ạ.”
Ngày hôm , phủ cũ của Trương thị thêm nhiều binh lính tiến , binh lính bên ngoài vây quanh tòa nhà càng thêm chặt chẽ, thể thấy tình hình bên trong.
Hai ngày , lúc lòng đang hoang mang, xảy một vụ án mạng. Cả một gia đình diệt môn, ba mươi một ai sống sót.
Trúc Lan tin, sững sờ hồi lâu: “Một chi của Diêu thị nhất tộc?”
Chu lão đại tay run rẩy, hôm nay tình cờ ngang qua, thấy quan binh vây quanh mới ba mươi đều chết. Đây mới chỉ là chủ tử, quản gia và các quản sự cũng c.h.ế.t ít, sống sót chỉ là một vài nha tiểu tử tuổi còn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1045-diet-mon.html.]
Đây là đầu tiên gặp chuyện diệt môn ở kinh thành, bây giờ tay chân đều lạnh toát. “Nương, đáng sợ quá, đây là kinh thành mà.”
Trúc Lan sợ hãi, ngược còn suy nghĩ nhiều. Chỉ riêng họ Diêu thôi đủ , đây là tộc nhân của Diêu thị nhất tộc. Phản ứng đầu tiên của bà là nghĩ đến trong cung. Bà nhớ Thư Nhân về , Hoàng thượng triệu kiến Diêu Văn Kỳ.
Trúc Lan trấn an con trai cả: “Đừng sợ, trong phủ chúng do Hoàng thượng ban thưởng. Con bây giờ với quản gia một tiếng, trong phủ ngoài việc mua sắm cần thiết , tùy tiện ngoài.”
Chu lão đại ngơ ngác , phản ứng của quá bình tĩnh. Hắn kìm véo một cái: “Vâng, nương, con ngay đây.”
Trúc Lan thầm nghĩ, Hoàng thượng tay với Diêu thị nhất tộc. Trong lòng Hoàng thượng, Diêu thị nhất tộc đáng lẽ tru di cửu tộc, tay cũng gánh nặng tâm lý gì. À , Hoàng thượng gì gánh nặng tâm lý, huống chi trong mắt ngài, Diêu thị nhất tộc là tội tộc.
Tại Hộ Bộ, Chu Thư Nhân tin cũng ngây . Hoàng thượng rốt cuộc tra cái gì mà tay tàn nhẫn đến .
Tin tức lan truyền nhanh, chẳng mấy chốc cả kinh thành đều .
Lương vương vốn đang định tìm Diêu Văn Kỳ hỏi chuyện Vinh gia, mới , Diêu gia và Vinh gia quan hệ sâu xa, ngờ Diêu thị nhất tộc xảy án diệt môn.
Lương vương phi nhíu mày: “Vương gia, ngài nghĩ là ai ?”
Lương vương trầm tư: “Không là bọn Tề Vương. Đặc biệt là lúc rõ ràng đại sự sắp xảy thế , ai trong chúng dám manh động.”
Lương vương phi trong lòng căng thẳng, nghĩ ngợi: “Vậy thì là ai?”
Lương vương tim run lên: “Có thể nào là phụ hoàng ?”
Phụ hoàng dày vò Diêu Văn Kỳ. Hắn hiểu phụ hoàng, trong lòng phụ hoàng nhất định vô cùng ghét bỏ Diêu Văn Kỳ. May mắn là tìm Diêu Văn Kỳ.
Tề Vương tin liền cưỡi ngựa đến Trần phủ.
Trần lão gia tử mấy ngày nay xin nghỉ ở nhà, đang chơi với chim. Ông nghiêng đầu: “Điện hạ đến .”
Tề Vương kéo ghế: “Ngoại tổ phụ, ngài hiểu rõ về Diêu thị nhất tộc ?”
Trần lão gia tử đầu : “Không nhiều lắm.”
“Ngoại tổ phụ nghĩ là ai ?”
Trần lão gia tử đặt lồng chim xuống: “Chẳng ngươi rõ trong lòng ?”
Tề Vương im lặng, quả thực rõ. “Tại ? Phụ hoàng chẳng thu hồi binh quyền của Diêu hầu phủ ?”
Hắn chứng kiến phụ hoàng từng bước gặm nhấm binh quyền của Diêu thị nhất tộc, giải tán thế lực của Diêu hầu phủ. Bây giờ Diêu hầu phủ chỉ là con hổ nanh vuốt, Diêu thế tử càng trở thành con mèo phụ hoàng nuôi trong tay. Tại phụ hoàng tay với Diêu thị nhất tộc?
Trần lão gia tử thở dài: “Ngươi nên , phụ hoàng ngươi gì cũng mục đích.”
Tề Vương ngoại tổ phụ, thật trong lòng phỏng đoán. Vẫn luôn một thế lực, tra nhưng , bây giờ sáng tỏ phần nào.
Trần lão gia tử tiếp tục chơi với chim: “Ngươi, thôi .”
“Ngoại tổ phụ gì ạ?”
Trần lão gia tử: “Không gì.”
Sáng sớm hôm , trong kinh thành dán cáo thị: Kinh thành phong thành.
Ninh hầu phủ phái quản gia đến: “Hầu gia nhà chúng , cố gắng đừng ngoài, bảo vệ cổng phủ cho .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trúc Lan hiệu cho quản gia tiễn , gọi lão đại đến: “Hôm nay bọn trẻ đến thư viện. Phái những tiểu tử thủ canh giữ cổng phủ, kiểm tra tường viện.”
Chu lão đại vẻ mặt nghiêm túc của , lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Nương, con sắp xếp ngay đây.”