Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1044: Mật đạo
Cập nhật lúc: 2025-09-22 10:34:52
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ngày , ngọn lửa trong phủ cũ của Trương gia tắt hẳn. Từ Uông phủ sang, khắp nơi chỉ còn là tro bụi than cốc. binh lính canh giữ bên ngoài vẫn rời , vẫn phiên gác ngoài phủ.
Buổi tối, Trúc Lan thắc mắc: “Lửa tắt , binh lính ngoài phủ vẫn ?”
Hai ngày nay vẫn bàn tán xôn xao, đều đoán già đoán non vì phủ cũ của Trương thị canh giữ.
Chu Thư Nhân trong lòng sớm suy đoán: “Ta nghĩ Hoàng thượng tìm thứ gì đó. Phá hủy hết thì càng dễ phát hiện hơn, ? Bây giờ chẳng còn gì cản trở nữa.”
Trúc Lan nghĩ đến một khả năng: “Chàng xem, năm đó của Trương thị nhất tộc thật sự còn ai sống sót, bộ diệt tộc ?”
Chu Thư Nhân: “Cái thì .”
Trúc Lan nghĩ đó cũng chỉ là suy đoán, thôi thì nghĩ nữa. Có thời gian đó bằng nghĩ đến mấy đứa con. “Không Xương Trí đến .”
Chu Thư Nhân dời mắt khỏi trang sách: “Bọn chúng gọn nhẹ, chắc bây giờ cũng nửa đường .”
Trúc Lan: “Ta cũng về xem thử.”
“Đợi còn nguy hiểm nữa, chúng sẽ về xem.”
Còn đến lúc về hưu, lẽ ông nổi nữa .
Trúc Lan gật đầu, đó chuyện về bọn trẻ trong nhà. Hai từ lúc quen như vợ chồng già, bao năm nay lo toan cho cả gia đình, dù tâm hồn còn trẻ nhưng cũng già . Cuộc sống của hai bây giờ chính là của một đôi vợ chồng già, phần lớn câu chuyện đều xoay quanh con cháu.
Tại một thôn miền núi Đông Bắc, trời tối mịt, đoàn của Xương Trí mới đến nơi. Họ tìm một nhà dân, khi thỏa thuận xong, nha ma ma dọn dẹp phòng ốc, Xương Trí mới đỡ nương tử xuống xe ngựa.
Xương Trí : “Cẩn thận một chút, đường trơn.”
Tô Huyên nương theo ánh đèn lồng xuống chân: “Đã xuất phát sớm mà vẫn tính sai. Tuyết đường tan nhanh quá, khắp nơi đều là nước tuyết, đường thật khó .”
Xương Trí cũng phiền muộn: “Giờ cũng gần nửa chặng đường , ráng chịu một chút là đến nơi.”
Tô Huyên “ừm” một tiếng phòng. Lớn từng , đây là đầu tiên nàng ăn ngủ ngoài trời như . Tuy yểu điệu, nhưng cũng chút chịu nổi. Nàng lên tấm đệm trải sẵn, trông vẻ uể oải.
Lúc , một phụ nhân từ ngoài , : “Chúng đang dùng bữa, chồng bảo sang hỏi các quý nhân cần thịt dê , hôm nay mới mổ ạ.”
Đôi mắt ủ rũ của Tô Huyên ánh lên một chút sinh khí: “Có, còn bao nhiêu thịt dê chúng lấy hết.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trương Tam Ni trong lòng vui mừng: “Vâng, mời theo .”
Một ma ma cầm túi tiền theo. Ma ma hỏi: “Còn rau dại tươi ? Chúng lấy hết. À, lúc nãy tiếng gà gáy, nhà nuôi gà bán ?”
Trương Tam Ni ngập ngừng: “Để hỏi chồng .”
Con dê hôm nay là do con sói núi hôm qua chạy xuống cắn thương. Ban ngày thấy nuôi sống mới g.i.ế.c thịt, nếu nhà cũng giết. Vốn định mang huyện bán, nhưng trời tối nên định để mai , ngờ khách đến ở trọ.
Một canh giờ , đám Tô Huyên mới dùng bữa tối. Thịt dê hầm và canh gà, bụng đói meo cuối cùng cũng lấp đầy.
Sáng sớm hôm , đoàn của Tô Huyên chuẩn lên đường. Lúc , họ mua thêm ít thịt và lương thực.
Khương Thăng ngoài một bước, thấy mấy đứa trẻ con mái hiên, đứa lớn dắt đứa nhỏ tò mò , ông nhà, lấy ít điểm tâm.
Xương Trí theo : “Tỷ phu.”
Khương Thăng chia điểm tâm cho mấy đứa trẻ, : “Xương Trí, chút nhớ mấy đứa Khương Đốc . Đây là đầu tiên xa chúng lâu như .”
Xương Trí cũng nhớ con trai con gái, thận trọng bước tới: “Tứ công tử, xe ngựa chuẩn xong, chúng nên khởi hành thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1044-mat-dao.html.]
Xương Trí gật đầu, xoay đỡ tức phụ lên xe ngựa. Quay đầu , thoáng thấy phụ nữ mái hiên, cảm thấy chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi nên cũng lên xe.
Trương Tam Ni là do con gái mang điểm tâm đến cho nên mới ngoài, vốn định lời cảm ơn, ngờ gặp quen, con trai thứ tư nhà họ Chu, Chu Xương Trí. Bao nhiêu năm qua, nàng tưởng quên, nhưng vẫn còn nhớ. Nàng bao giờ về quê cũ, bây giờ con trai con gái, cuộc sống cũng .
Chỉ là chút hoang mang, là Chu gia, một đoàn xe ngựa, riêng hộ vệ tám chín .
Đứa bé trai kéo tay : “Mẹ, đang nghĩ gì ?”
Trương Tam Ni : “Mẹ đang nghĩ, Đông Tử cố gắng học hành.”
Đứa bé trai gật đầu: “Vâng ạ.”
Tại kinh thành, Trúc Lan xe ngựa đến Ninh hầu phủ. Đi ngang qua phủ cháy rụi, cổng lớn sớm dỡ xuống, binh lính gác bên ngoài vẫn đông, trong sân cũng ít binh lính, đang chia thành nhiều đội để lục soát.
Trúc Lan đến Ninh hầu phủ, hôm nay Dung Xuyên cũng ở nhà.
Tuyết Hàm khoác tay , với Dung Xuyên: “Chàng việc của , ở cùng nương.”
Dung Xuyên chào hỏi: “Nương, con việc đây ạ.”
Trúc Lan đợi Dung Xuyên mới hỏi con gái: “Dung Xuyên hôm nay bận việc gì thế?”
Tuyết Hàm cũng giấu: “Hôm nay Dung Xuyên theo Thái tử việc.”
Tuyết Hàm hiệu cho đám ma ma nha theo phía cần cùng. Đợi xa một chút, nàng mới nhỏ giọng tiếp: “Nương, con cha chồng và Dung Xuyên chuyện, Hoàng thượng tra mật đạo.”
Trúc Lan nghiêng đầu con gái: “Con lén ?”
Tuyết Hàm lắc đầu: “Không ạ. Lúc đó cha chồng và Dung Xuyên chuyện, con vẫn luôn ở đó, họ tránh mặt con. Cho nên con nghĩ, chắc là cha chồng mượn con để truyền tin cho nhà .”
Trúc Lan thầm nghĩ, việc thể khiến Hoàng thượng tra xét kỹ càng như , rõ ràng động đến dây thần kinh của ngài. Bà vỗ vỗ tay con gái: “Ta .”
Tuyết Hàm tiếp: “Dung Xuyên lén với con, trong tay Thái tử đang cầm bản đồ bộ kinh thành. Mấy ngày nay Hộ Kinh Doanh sẽ binh lính tuần tra khắp nơi, bảo con mua thêm ít đồ ăn, chừng vài ngày nữa sẽ phong thành.”
Trúc Lan giật giật khóe miệng. Hoàng thượng và Thái tử thật sự tin tưởng Dung Xuyên. Cũng thôi, con ruột em ruột mà. trái tim của Dung Xuyên hướng về Chu gia, lén cho Tuyết Hàm, cũng là hy vọng Chu gia tin. Đây là con rể, đây chính là con trai !
Tuyết Hàm tiếp tục: “Nương, cũng mua thêm ít đồ ăn ạ.”
Trúc Lan lắc đầu: “Không , Ninh hầu phủ các con thể mua nhiều, nhưng Chu gia thì thể, sẽ gây phản ứng dây chuyền.”
Bà trong lòng là , cần thiết quá nhiều.
Tuyết Hàm nghĩ cũng đúng: “Nương trong lòng là ạ.”
“Yên tâm , đồ ăn trong nhà đủ dùng.”
Tuyết Hàm bật , nàng suýt quên mất thích tích trữ đồ đạc. Nghĩ cũng gì lo lắng nữa.
Trúc Lan tiếp: “Hơn nữa kinh thành thể loạn, lương thực nhất định sẽ đảm bảo cung ứng, con cũng cần lo nhiều.”
Tuyết Hàm gật đầu: “Vâng ạ.”
Trong hoàng cung, Chu Thư Nhân cùng khỏi chính điện thì gặp Diêu hầu gia cung. Chu Thư Nhân Diêu Văn Kỳ, ông vài sợi tóc bạc. Cẩn thận tính , Diêu Văn Kỳ lớn tuổi bằng ông, hình như còn nhỏ hơn vài tuổi. Cũng thôi, Diêu Triết Dư mới bao lớn chứ.
bây giờ , Diêu Văn Kỳ trông cũng trạc tuổi ông. Lần Hoàng thượng định dày vò Diêu Văn Kỳ thế nào đây.
Lý Chiêu bực bội huých Chu Thư Nhân một cái: “Đi thôi.”