Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1043: Hoàng đế tốt
Cập nhật lúc: 2025-09-22 10:34:51
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng thượng thẳng thắn thừa nhận: “ , trẫm vui, trẫm vui. Chu Thư Nhân bao giờ thật sự trung thành với ai, đừng miệng luôn trung với trẫm, thật chỉ trung thành với chính bản mà thôi. Vừa , là đầu tiên cung kính hành lễ với trẫm như .”
Ngài gặp qua quá nhiều , quá nhiều mưu ma chước quỷ, nhiều đến mức chính ngài cũng đếm xuể. Ngài luôn thấu tất cả.
Thái tử lên tiếng: “Hắn vẫn luôn chuẩn đường lui cho Chu gia.”
Hoàng thượng đáp: “Triều đại còn thể đổi, huống chi là gia tộc. Vì tương lai của gia tộc nên mới tính đường lui, đó là lo xa, cũng là coi trọng gia đình. Hắn chừa đường lui, trẫm mới yên tâm.”
Thái tử giật giật khóe miệng: “Phụ hoàng là một hoàng đế .”
Hoàng thượng hiểu ý Thái tử: “Đợi khi con lên ngôi sẽ , để vẹn đôi bên khó đến nhường nào. Trung thần thì quân vương nào cũng thích, nhưng đến lúc lựa chọn thật sự, con sẽ hiểu.”
Thái tử phụ hoàng đang nhắm mắt, uy vọng của phụ hoàng trong lòng bá tánh ngày một tăng cao. Khi mới kiến triều, nhiều căm hận phụ hoàng, nhưng phụ hoàng là một hoàng đế . Trong lòng phụ hoàng luôn bá tánh, giang sơn. Tuy quan viên triều đình sợ hãi phụ hoàng, nhưng bá tánh ngày càng yêu mến ngài.
Thái tử thể như phụ hoàng , nhưng , nếu thật sự đến lúc lựa chọn giữa trung thần và giang sơn, cũng sẽ lựa chọn giống như phụ hoàng.
Chu Thư Nhân khỏi cung, đôi phụ tử sở thích quái lạ những gì. Lòng ông bình tĩnh trở , nhưng khi cẩn thận ngẫm lời Hoàng thượng, ông mới thấy sợ hãi. Vốn dĩ ông những trò quái đản của Hoàng thượng dọa sợ, nhưng bây giờ thì ông sợ thật . Sự tín nhiệm Hoàng thượng dành cho ông quá lớn.
Nếu là bình thường khác, lẽ sớm vênh váo tự đắc. Vì , ông càng vững vàng, chỉ vững vàng mới thể thắng.
Tại Chu gia, Trúc Lan gặp Dương Văn: “Chẳng hai ngày nữa mới tới ?”
Dương Văn trán đẫm mồ hôi: “Cô nãi nãi, đến chỉ cháu và tiểu tử, cho nên nhanh hơn một chút, đến sớm hơn mấy ngày ạ.”
Trúc Lan trong lòng rõ, đứa nhỏ nhất định ngày đêm nghỉ. Cũng may nó võ nghệ cao cường, gan . May mắn là gien nhà họ Dương ai cũng cao lớn, quanh năm luyện võ nên thể rắn chắc, nếu một đứa trẻ mới mười mấy tuổi tòng quân, bà thật nỡ. “Đợi sân viện thu dọn xong, lát nữa nghỉ ngơi cho khỏe, cơm nước xong xuôi sẽ gọi con.”
Đám tiểu tử của Dương Văn nghỉ ngơi, còn Dương Văn thì thấy mệt, vội vàng hỏi cô nãi nãi: “Cô nãi nãi, hôm nay kinh thành ạ? Trên đường ít qua , ai nấy đều vẻ vội vã.”
Hắn thành giật , kinh thành trong trí nhớ của như thế , cứ ngỡ xảy chuyện gì lớn.
Trúc Lan đáp: “Hôm qua một trận hỏa hoạn lớn, lúc nãy chắc con cũng thấy , cho nên lòng mới hoang mang. Không gì , con đừng lo.”
Dương Văn quả thực thấy đám cháy lớn, nhớ đó là một tòa nhà bỏ hoang. “Một tòa nhà bỏ hoang mà khiến lòng hoảng sợ đến ?”
Trúc Lan giấu giếm: “Đó là tổ trạch của bậc cha chú Hoàng thượng, nơi ân oán nhiều. Ta sơ qua vài câu, con đừng hỏi nhiều.”
Nói , Trúc Lan cho đám nha ma ma lui , mới kể những ân oán đó, dù đây cũng là bí mật.
Dương Văn mở to mắt kinh ngạc, lúc mới hiểu : “Sau cháu sẽ hỏi nữa.”
Trúc Lan : “Đừng sợ, những ân oán trong đó ai cũng , con chỉ cần ghi nhớ trong lòng là , đừng tùy tiện hỏi thăm.”
“Cháu nhớ ạ.”
Tại Nhiễm gia, Nhiễm Uyển trong lòng nén giận, cầm kim chỉ đ.â.m túi bụi để xả . Lưu thị bước liền thấy con gái mặt mày vui, kinh ngạc hỏi: “Ai chọc con giận đến thế?”
Nhiễm Uyển giật , nàng ít khi nổi nóng, ngờ thấy, mặt liền đỏ lên: “Nương, con chỉ là chút tức giận chịu nổi thôi ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1043-hoang-de-tot.html.]
Lưu thị xuống bên cạnh. Bà tính tình con gái, nhất định là uất ức lắm. “Con cho nương xem nào.”
Nhiễm Uyển thấy, cơn tức trong lòng cũng vơi . “Chu Minh Vân nhận thiệp mời đua ngựa. Trịnh gia tiểu thư thiết với con hôm nay gửi thư cho con, hỏi con nhận thiệp , lúc đó con mới chỉ các công tử mà còn cả các tiểu thư cũng .”
Nàng lập tức hiểu , đây là để ý đến Minh Vân. Từ khi gia gia về hưu, Nhiễm gia sa sút.
Chu gia khác, như tre vươn thẳng, ngày một lên. Chu gia tiểu thư gả hầu phủ, trở thành hầu phu nhân danh chính ngôn thuận. So sánh một chút, Chu Minh Vân là trưởng tôn. Nàng ít lời ong tiếng ve, cảm thấy xứng với Chu Minh Vân.
Lưu thị ôm lấy con gái: “Con vì chuyện mà tức giận thì đáng. Chu gia trọng tình trọng nghĩa là điều . Con sống thật , sống hơn nữa, đó mới là cách trả thù nhất.”
Nhiễm Uyển mặt đỏ bừng: “Nương, con chỉ là nhiều nên đầu mới nổi nóng thôi ạ, con sẽ như nữa. Con hiểu cả mà, Minh Vân .”
Dịp năm mới đến Chu phủ chúc Tết, Minh Vân chuyện với nàng nhiều, còn vẻ lạnh lùng như nữa. Nàng thể cảm nhận , trong lòng Minh Vân nàng. Nghĩ đến sẽ thuộc về một nàng, cần chia sẻ phu quân với những nữ nhân khác, nàng mới hiểu cái tâm lý châm chọc ghen tị !
Tại Chu gia, Trúc Lan đang ở trong sân của đại phòng, chờ đại phu bắt mạch, mắt thì lườm Lý thị. Thân thể thế nào mà , sắp đến ngày sinh mà Lý thị còn dám vì miếng ăn mà nhanh, kết quả là về đến nhà bụng liền thoải mái.
Lý thị rụt cổ : “Con thấy đỡ nhiều ạ.”
Đại phu gì, sang bẩm báo: “Có động thai khí, thai nhi cử động mạnh hơn một chút, cần tịnh dưỡng vài ngày. Hơn nữa, gần đây cũng chú ý, sắp đến ngày sinh , vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Trúc Lan thở phào nhẹ nhõm, sai nha tiễn đại phu , nghiêm mặt Lý thị: “Con bao nhiêu tuổi ? Con cái cũng sinh mấy đứa mà vẫn khiến bớt lo.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Lý thị tội nghiệp chồng. Lâu lắm nàng chồng mắng. Phụ nữ thai cảm xúc thất thường, nàng kéo tay áo chồng: “Nương, con thèm ăn , đều là do đứa nhỏ trong bụng cả.”
Trúc Lan hừ một tiếng, Lý thị liền rơm rớm nước mắt: “Nương, mắng con.”
Trúc Lan giật giật khóe miệng. Nước mắt của Lý thị chẳng chút mỹ cảm nào của “hoa lê đái vũ”. Cuối cùng bà vẫn mềm lòng, vốn chỉ định dạy dỗ Lý thị một chút. “Được , đừng nữa.”
Lý thị nức nở. Nếu là tướng công dám mắng nàng, nàng nhất định sẽ giơ tay cào mặt . Mẹ chồng thì vẫn luôn che chở cho nàng. Nàng , sự dạy dỗ tận tình của chồng, sự bảo bọc của bà, nàng vẫn chỉ là một phụ nữ nhà nông hiểu chuyện. Vị trí của chồng trong lòng nàng là cao nhất.
Trúc Lan bất đắc dĩ, rõ ràng bà mới là nên tức giận, bà cũng chỉ vì lo Lý thị xảy chuyện. Bà lấy khăn : “Thôi, mắng con nữa.”
Lý thị mở to mắt, sụt sịt mũi: “Thật ạ?”
Trúc Lan: “Ừm.”
Lý thị lẩm bẩm: “Nương còn .”
Trúc Lan véo má phúng phính của Lý thị: “Con đừng đằng chân lân đằng đầu.”
Lý thị kêu lên một tiếng: “Đau, đau, nương, đau thật ạ.”
Trúc Lan buông tay, định xoay .
Lý thị vội : “Nương, điểm tâm bàn, con ăn ạ?”
Trúc Lan: “……”