Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1033: Hắn mới là người không rời đi

Cập nhật lúc: 2025-09-22 08:44:07
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quốc gia nhỏ yếu thì trừng mắt , còn cường quốc biển thì sắc mặt biến ảo. Lần là chiến hạm nâng cấp, trong thời gian ngắn nâng cấp, hiển nhiên cho thấy sức mạnh của quốc gia.

 

Xương Nghĩa híp mắt: “Đây chắc là cảm giác tự hào mà cha .”

 

Ngô Minh chằm chằm thương thuyền nước ngoài: “Vẫn đủ, cái chỉ thể răn đe các quốc gia lân cận thôi.”

 

Xương Nghĩa bật : “Không thể một miếng ăn thành mập mạp . Cha cái gì cũng từng bước một.”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Từ khi Lễ Bộ, nhiều thời gian chuyện với cha hơn. Không giống như , cũng dám phiền cha. Hắn ngưỡng mộ Xương Liêm thể tìm cha bất cứ lúc nào. Bây giờ cũng thể, mới thể hội nhiều lời của cha như đơn giản, nhưng đều là danh ngôn.

 

Ngô Minh nắm lấy lan can: “Cho nên cha nuôi Hộ Bộ a.”

 

Xương Nghĩa: “…”

 

Cha vì để thể kiếm thêm một ít tiền, một đồng tiền cũng tính toán, còn chia nhỏ nhiều quy trình của Hộ Bộ. Người tâm thật đen, cha ở Hộ Bộ mãi mãi!

 

Trương Cảnh Hoành tới liền thấy những lời , khóe miệng run rẩy. Hắn tương lai của Chu đại nhân, chỉ , rời khỏi Hộ Bộ , đời Hộ Bộ.

 

Tại kinh thành, Trúc Lan đến Ninh Hầu phủ. Nàng tự mang một ít rau ngâm do Lý thị cho con gái. Đây là món Lý thị mấy ngày . Lần mang thai Lý thị thèm ăn, cảm thấy đầu bếp nữ ngon, cứ nhất quyết tự , cho nên một ít cho Tuyết Hàm.

 

Tuyết Hàm đón , ngửi ngửi: “Ừm, mùi vị là của đại tẩu .”

 

“Cái cũng đoán ?”

 

Nàng thì ngửi thấy gì khác biệt với món của đầu bếp nữ . Ăn thì thể nhận , món Lý thị quả thật ngon.

 

Chỉ là Lý thị đang mang thai, nàng cũng để Lý thị nhiều. Mang một ít cho Tuyết Hàm đang mang thai là tư tâm của nàng . Cả nhà thì thôi , chủ tử của Chu gia quá đông, bao nhiêu cũng đủ ăn.

 

Tuyết Hàm hắc hắc : “Dĩ nhiên là đoán. Dung Xuyên gặp đại ca, đó về với con. Con liền tính ngày nào sẽ xong, hôm nay đến, con cũng sẽ cho bà tử về lấy.”

 

Trúc Lan bật : “Con ở hầu phủ ngoài, Dung Xuyên cũng trở về.”

 

Tuyết Hàm vuốt ve bụng phồng lên: “Anh là lo lắng cho con. Chỉ cần trở về, mắt đều rời khỏi con, gì cũng cho. Giống như con là lưu ly dễ vỡ . Mẹ, tự do chút nào.”

 

Trúc Lan vỗ tay con gái: “Ta hiểu, từng trải qua.”

 

Tuyết Hàm nghĩ đến lúc mang thai tiểu , , cha yêu .

 

Trúc Lan liền thấy những bộ quần áo xong: “Con cho con ?”

 

“Không con, đây là do Du thị đưa đến. Nàng hôm qua đến thăm con.”

 

Trúc Lan nhận lấy quần áo, lật qua xem đường may: “Tay nghề may vá thật tồi, một chút đường may cũng .”

 

Tuyết Hàm hiệu cho nha đầu và bà tử đều ngoài, nhỏ giọng : “Cha chồng con đó, cố ý cho một bà tử đến. Thật Thủy bà tử kiểm tra qua , nhưng Dung Xuyên và cha chồng vẫn yên tâm.”

 

Trúc Lan: “Hầu gia là sợ Du thị ý đồ ?”

 

Tuyết Hàm nhận lấy quần áo tay , đưa cho trái cây: “Du thị tâm tư nhỏ nhiều, nhưng cũng dám. Nàng ngu ngốc như . Cha chồng con sợ mượn tay Du thị để gây mâu thuẫn. Nhị phòng và tam phòng của Ninh gia nếu rạn nứt, đối với Ninh gia là một đả kích.”

 

Trúc Lan con gái đang chuyện một cách chững chạc: “Nghe những lời của con, đối với con lo lắng nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1033-han-moi-la-nguoi-khong-roi-di.html.]

Tuyết Hàm phản ứng , nũng : “Mẹ, con gái còn cha chống lưng.”

 

Trúc Lan thầm nghĩ, tuổi vẫn còn nhỏ, chờ mấy năm nữa, thể nũng nữa .

 

Buổi chiều, Trúc Lan mới về nhà. Trở về quần áo: “Lão Đại, tìm chuyện gì?”

 

Chu lão đại đỡ xuống: “Mẹ, giữa trưa, con cùng Dung Xuyên ăn cơm. Anh với con một chuyện về Thi Khanh.”

 

Trúc Lan kinh ngạc: “Con và Dung Xuyên gặp ?”

 

Dung Xuyên nên ở Hàn Lâm Viện ? Giữa trưa ngoài?

 

Chu lão đại nhịn : “Dung Xuyên nhân lúc nghỉ trưa, mua quà cho em gái, là học theo cha để tạo bất ngờ.”

 

Trúc Lan da mặt đủ dày, lão đại , mặt nàng cũng đỏ. “Sau đó các con cùng ăn cơm?”

 

“Vâng, lúc chuyện, Dung Xuyên điều tra Thi Khanh. Thi Khanh đang uống thuốc điều trị thể.”

 

Trúc Lan ngạc nhiên khi Dung Xuyên sẽ điều tra. Thi Khanh theo Trương Dương, cho nên điều tra Thi Khanh bình thường. “Thi Khanh sinh bệnh ?”

 

Chu lão đại đáp lời: “Ban đầu Dung Xuyên tưởng là cho con trai của Thi Khanh, An Nhi. Sau phát hiện là chính Thi Khanh uống. Thi Khanh giống như khỏe.”

 

Trúc Lan đột nhiên nghĩ đến, Thi Khanh là Trương Dương tin tưởng, lúc cùng ăn cơm ít. Thi Khanh sẽ cũng trúng độc chứ? Nàng càng nghĩ càng khả năng . đúng, lúc đó Trương Dương là ở trong phủ của Lương Vương trúng độc, Thi Khanh theo. Trúc Lan nhịn giả thiết, nếu Thi Khanh cũng trúng độc, thì lên, Trương Dương trúng độc!

 

Cho nên chỉ cần Thi Khanh trúng độc . Một khi chứng minh , suy đoán của nàng sẽ thành lập!

 

Chu lão đại xem biến sắc mặt: “Mẹ, nghĩ điều gì ạ?”

 

Trúc Lan cũng giấu giếm lão đại. Lão đại mấy năm nay thể gánh vác việc, sớm muộn gì cũng phân gia, để tránh gặp chuyện gánh vác nổi. Nàng ý thức rèn luyện tâm lý cho lão đại.

 

Chu lão đại há to miệng, lắp bắp: “Mẹ, , nếu phỏng đoán của là thật, Thi Khanh cũng đường con cái gian nan ?”

 

Trúc Lan “ừ” một tiếng.

 

Chu lão đại phản ứng : “Ngũ hoàng tử giải độc ? Thi Khanh vì tìm Ngũ hoàng tử giúp đỡ, mà tự lén lút uống thuốc bổ? Nếu Dung Xuyên phát hiện, ai cũng .”

 

Trúc Lan vuốt cằm: “Chỉ thể giải thích, độc căn bản thuốc giải, tổn thương gây khó hồi phục, cho nên mới tìm Ngũ hoàng tử giúp đỡ.”

 

Suy đoán là hợp lý nhất. Đừng quan tâm Thi Khanh là con d.a.o của Hoàng thượng , vì hậu đại, Thi Khanh cũng sẽ thỉnh cầu Trương Dương. Trương Dương vì sự trung thành tự nhiên sẽ từ chối.

 

Trúc Lan cảm thấy phỏng đoán của chính là chân tướng. Độc của Trương Dương những giải, ngược còn trúng độc thêm. Ban đầu là đường con cái gian nan, vẫn còn hy vọng. Lại một nữa trúng độc, ha hả, chắc là tuyệt tự .

 

Chu lão đại nửa ngày hồn , tin tức quá kinh . “Mẹ, đây chỉ là suy đoán thôi ạ!”

 

“Chân tướng thế nào, chỉ trong cuộc . Được , con thì cứ chôn trong lòng, một chữ cũng ngoài.”

 

Chu lão đại run sợ, dĩ nhiên dám . Hắn chắc là lá gan nhỏ nhất trong nhà. Hắn nhịn , vẫn thần sắc như thường, giống như là đại sự . Chu lão đại rõ ràng, từ khi lão Nhị Lễ Bộ, nhiều chuyện đều sẽ phân tích cho . Mẹ đang rèn luyện .

 

Chu lão đại vỗ mặt . Hắn là đại ca, là đại ca. Mặc niệm mấy , lòng hoảng loạn giảm nhiều.

 

Trúc Lan vẫn luôn quan sát lão đại, vẫn hài lòng với tốc độ hồi phục của lão đại. Nhìn thấy Tống bà tử trở về, Trúc Lan trong lòng rõ ràng, Tống bà tử cố ý mang theo bọn nha đầu . Đây cũng coi như là sự ăn ý hình thành. Tống bà tử nên thì , nên , bà nắm bắt chừng mực.

 

 

Loading...