Nông Môn Bà Bà: Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh - Chương 1001: Khuấy động không khí
Cập nhật lúc: 2025-09-21 14:50:47
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo ngày thành càng đến gần, mười mấy ngày tưởng chừng dài, nhưng chớp mắt đến đêm ngày cưới. Sân nhà họ Chu bày đầy của hồi môn đóng gói, thắt nơ lụa đỏ. Vì sợ trời đổ tuyết nên đều phủ bằng vải đỏ.
Tuyết Hàm ăn bữa cơm tối cuối cùng ở nhà khi xuất giá, nàng chút nuốt trôi, dù cả bàn đều là những món nàng thích ăn.
Trúc Lan cảm thấy thật sến sẩm. Càng đến gần ngày con gái xuất giá, lòng nàng càng khó chịu. Nhìn cô con gái mặt, mũi nàng cay cay như . Không nỡ, đứa con gái một tay nuôi lớn ngày mai sẽ thành nhà khác.
Lý thị khuấy động khí một chút: “Tiểu , hôm nay ăn nhiều , ngày mai trở về là về nhà đẻ đấy.”
Trúc Lan: “…”
Lời thì đúng, nhưng chút kỳ cục?
Triệu thị vội vàng tiếp: “Đều ở kinh thành cả, tiểu thường xuyên về nhé.”
Đổng thị : “Chỉ cần tiểu liếc mắt một cái, Dung Xuyên nhất định sẽ đưa tiểu về.”
Lý thị ngậm miệng, nàng phát hiện chuyện, vẫn là đừng khuấy động khí nữa. Vừa nàng xong, sắc mặt của cũng cứng .
Tuyết Hàm vốn dĩ sắp xuất giá rời nhà, trong lòng khó chịu. Nhìn đại tẩu vác bụng to, nàng nhịn .
Chu Thư Nhân uống rượu. Hắn khác với vợ, vợ cảm giác gì về việc con gái xuất giá, nỡ. Bây giờ nghĩ thông, vợ khó chịu.
Hôm nay cũng là bữa cơm đoàn viên, Xương Nghĩa vội trở về.
Trúc Lan đây là đầu tiên gả con gái. Tuy kinh nghiệm gả Ngô Ninh, nhưng là con gái ruột. Còn Tuyết Mai, nàng chỉ còn ký ức mà thôi.
Sau khi ăn xong, Trúc Lan cầm một chiếc hộp giao cho con gái: “Cái con cầm lấy.”
Tuyết Hàm sững sờ: “Mẹ, đưa tiền hồi môn cho con gái ?”
Trúc Lan ho khan một tiếng, hổ quá, thứ thật sự nàng chuẩn . Nói cũng , Ngô Ninh xuất giá nàng cũng nhớ , là do Tống ma ma chuẩn . “Con nếu xem thì cứ cất hoặc là đốt cũng .”
Tuyết Hàm tai đỏ bừng, Thủy ma ma từng nhắc qua với nàng vài câu. Trong phòng than lửa cháy hừng hực, cả m.á.u huyết như sôi lên. Nàng như phỏng tay đẩy chiếc hộp , vì dùng sức quá mạnh nên rơi xuống đất, sách rơi , còn bung nữa!
Trúc Lan mặt biểu cảm đóng sách , thuận tay ném chậu than: “Con cứ coi như từng đến.”
Tuyết Hàm thật sự thấy gì, thấy bộ dạng của , nhịn bật : “Vâng, đêm nay từng đến.”
Trúc Lan bình tĩnh dậy. Chuyện rõ ràng là việc của Dung Xuyên nên lo, nàng tin Dung Xuyên dám tổn thương Tuyết Hàm, nếu , hừ hừ.
Tống ma ma khóe miệng run rẩy, bà chứng kiến bộ quá trình, là bà thừa .
Tuyết Hàm chờ , lớn hơn nữa. Thủy ma ma bất đắc dĩ, may mà bà giảng giải qua.
Tại viện chính, Chu Thư Nhân buông cuốn sách trong tay: “Nàng đưa gì cho con gái ?”
Của hồi môn của con gái út thể so với mười dặm hồng trang. Dĩ nhiên Ninh Quốc Công phủ bỏ ít công sức, quà tạ lễ năm đó gần như đều trở thành của hồi môn của con gái, cộng thêm hai vợ chồng họ thêm , cả sân viện của hồi môn thật hoành tráng.
Trúc Lan: “Không gì, chỉ xem thôi. Chớp mắt một cái, cô bé năm nào thành , thời gian trôi thật nhanh, chúng đến đây bao nhiêu năm .”
“ , chớp mắt bao nhiêu năm.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trúc Lan nghỉ ngơi thật , ngày mai còn việc bận. “Ta ngủ đây.”
Chu Thư Nhân “ừ” một tiếng, tiếp tục sách. Hắn xem xong, nếu trong lòng cứ canh cánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ba-ba-con-duong-tro-thanh-cao-menh/chuong-1001-khuay-dong-khong-khi.html.]
Tại hoàng cung, năm nay Hoàng thượng ít khi đến hậu cung. Hôm nay ngài đến tẩm điện của Hoàng hậu. Rõ ràng là vợ chồng bầu bạn, nhưng khi ngăn cách, chỉ còn sự im lặng, lời nào.
Hoàng thượng lặng lẽ uống , uống mấy chén, bụng chút trướng mới buông xuống: “Ta nàng đem bộ trang sức xuất giá tặng nàng cho tiểu thư nhà họ Chu.”
Chuyện , ngài từ sớm, chỉ là nghĩ nhiều về ý nghĩa trong đó. Hoàng hậu thất vọng về ngài ? Hay là thể tự đến xem con trai thành để tặng?
Hoàng hậu đem bộ trang sức xuất giá của tặng cho con dâu út, thật sự nhiều suy nghĩ như : “À, con trai ruột thành thể tự chúc phúc, tiểu thư nhà họ Chu mang theo xuất giá cũng coi như là thành tâm nguyện của . Năm đó cũng định tặng cho Thái tử phi, chỉ là nhanh tay bằng con trai , chậm một bước.”
Con trai cả năm đó tự để mắt đến Thái tử phi, đừng bề ngoài bình tĩnh, tay là món lớn. Nàng quả thật đưa muộn một bước.
Hoàng thượng gánh nặng trong lòng giải tỏa. Ngài thật sự Hoàng hậu nhắc qua. Cũng , năm đó trong lòng Hoàng hậu khúc mắc, thể với ngài nhiều như . “Thái tử giống trẫm.”
Hoàng hậu mím môi, đúng là . Con trai cả giống Hoàng thượng nhất, chỉ tính tình giống, mà cả cốt cách cũng giống. “Ừm.”
Tại Ninh Hầu phủ, Dung Xuyên khoác áo choàng, đang ở trong sân viện thành xem xét từng gian phòng. Ninh hầu gia tìm một vòng thấy con trai, mới nghĩ đến đây.
Dung Xuyên cửa liền thấy cha đang trong sân: “Cha, cha đến đây?”
“Ta đến tìm con, cùng con chuyện một chút.”
Dung Xuyên kéo áo choàng: “Cha, quy trình thành con trai ghi nhớ trong lòng , cha yên tâm.”
Ninh Tự nên lời. Thằng nhóc cứ mấy ngày hỏi một quy trình. Sau Chu gia nữa, , mỗi ngày đều cầm quy trình xem, đừng là nhớ kỹ, thể làu làu . “Con gì với cha con ?”
Dung Xuyên cẩn thận nghĩ, lắc đầu, vô cùng thành thật: “Không ạ.”
Ninh Tự: “…”
Ông cảm thấy cha thật thất bại. Con trai chỉ khi nào hiếu kính nhạc phụ tương lai mới nhớ đến ông, cha !
Dung Xuyên đến bên cạnh cha: “Cha, bên ngoài gió lớn, con trai đưa cha về.”
Ninh Tự: “…Ngươi để mắt đến cái gì ?”
Dung Xuyên: “…Vốn dĩ để mắt đến cái gì, nhưng nếu cha chủ động đề , con trai…”
Ninh Tự nhanh chóng xoay bỏ chạy. Bảo bối nhà dù nhiều đến cũng chịu nổi con trai phá của như . Ông cũng đau lòng lắm, hơn nữa mắt của thằng nhóc càng ngày càng cao. Người con trai cũng chỉ Hoàng thượng mới nuôi nổi.
Nếu Hoàng thượng tiếng lòng của em vợ, nhất định sẽ , sai , ngài cũng nuôi nổi kẻ phá của như .
Dung Xuyên gió lạnh thổi rùng một cái: “Lão gia tử thể thật , xem chạy nhanh thế nào, chớp mắt thấy bóng .”
Các gia nhân trong sân đều im lặng. Họ cảm thấy Thế tử gia là cố ý. Từ khi Chu phủ nữa, Thế tử gia đổi cách dọa hầu gia!
Dung Xuyên cong khóe miệng: “Đi thôi, chúng cũng về.”
Nghĩ đến ngày mai sắp thành , nghĩ thôi thấy kích động. Cuối cùng cũng cưới về nhà, ăn cơm cần chỉ đối mặt với cha nữa.
Sáng sớm hôm , Trúc Lan tỉnh, lập tức dậy. Chu Thư Nhân cảm nhận nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Hắn khó khăn lắm mới thượng triều, liền kéo chăn cao lên rụt trong, dậy nổi, dậy nổi.
Trúc Lan Chu Thư Nhân hận thể co thành một cục, vỗ vỗ: “Ngủ như .”
Chu Thư Nhân “ừ” một tiếng, đầu từ từ duỗi , mắt vẫn nhắm chặt.
Trúc Lan: “…”