NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 62: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:23:22
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vậy Tam thúc, ý định của hai vị là gì?"
"Là bỏ bạc mua hẳn luôn? Hay là trả tiền thuê nhà, cho thuê căn nhà ?"
"Sẽ là định chiếm của riêng mà tốn một đồng nào đấy chứ? Nếu thì hành động vẻ quá khó coi !"
Chu Tư Tư thích dây dưa, gì thẳng, thù thì trả ngay, chiếm tiện nghi thì cần đợi đến ngày mai. Muốn đến đây chơi trò tình , đạo đức giả với , xin tiểu , ngươi nên tránh xa một chút!
"Tư Tư, con cái gì ! Dù chúng cũng là trưởng bối của con, đây là thái độ chuyện với trưởng bối ?"
Mặt Chu Đại Bá đỏ bừng, lập tức thể yên nữa, gằn giọng quát.
Gà Mái Leo Núi
"Trưởng bối?"
Chu Tư Tư khinh bỉ hai , chỉ tay về phía Chu bà t.ử đang xem kịch vui ở một bên: "Trưởng bối nhà chúng đang ở đằng kìa!"
"Các ngươi tính là cái trưởng bối ch.ó má gì? Muốn trưởng bối ở chỗ ? Ta khinh!"
"Muốn chiếm tiện nghi ở chỗ là điều thể. Hoặc là đưa bạc, hoặc là phóng hỏa đốt căn nhà , ai cũng đừng hòng !"
"Nếu ai dám tôn trọng trưởng bối, các ngươi hãy mở mắt mà , tay, đầu, tai nãi đều là châu báu mà Chu Tư Tư mua tặng. Các ngươi nhi t.ử từng mua mấy món?"
"Nếu cảm thấy hiếu thuận, bản lĩnh thì tự xuống hỏi phụ xem, rốt cuộc hiếu thuận !"
"Cửa ở đằng , đường cẩn thận, tiễn!"
Chu Tư Tư nhà, thèm liếc mắt họ một cái.
"Nương, nương xem Tư Tư giờ cái thể thống gì , nương quản nó ! Sau nó sẽ !"
"Sau nhà nào dám cưới một đứa tức phụ hung hãn như !"
Chu Đại Bá ném vấn đề cho Chu bà tử, còn như thể là vì Chu Tư Tư . Chu bà t.ử chỉ lấy đế giày đập c.h.ế.t đứa nhi t.ử lớn não .
Chu Tam Thúc cũng dùng ánh mắt đồng tình Chu bà tử, bà một câu công đạo.
Chu bà t.ử chậm rãi dậy, tiên giơ tay chiếc nhẫn và vòng tay tay , sờ lên chiếc hoa tai và trâm vàng đầu, đúng là thật!
"Các con ! Mẹ già , là các con xem thế ? Căn nhà chia cho hai đứa, nương sẽ đến ở với Tư Tư, nương cũng cần bạc của hai đứa , mỗi tháng chỉ cần mua cho nương một cây trâm vàng là ."
"Mẹ tuy già , nhưng lòng yêu cái thì ai cũng , hai đứa thấy đúng ?"
"Mỗi tháng hai cây trâm vàng, nương mà sống thêm mười hai mươi năm nữa, đến khi nương nhắm mắt xuôi tay, những thứ chẳng vẫn là của hai đứa ? Cứ coi như là hai đứa gửi tiền tiết kiệm , chẳng hơn !"
Chu Tư Tư ở trong nhà thấy mà suýt bật thành tiếng. Chiêu của nãi thật tuyệt, chẳng sẽ dọa c.h.ế.t hai !
Mỗi tháng một cây trâm vàng, chẳng lấy mạng bọn họ !
"Nương, thể như ! Con gì nhiều bạc đến thế, con còn nuôi cả một gia đình lớn nữa!" Chu Đại Bá mặt mày đen sạm .
" đó nương, nương tuổi cao như , yêu cái thì ích gì chứ!" Chu Tam Thúc cũng chịu nổi nữa, mỗi tháng một cây trâm vàng, gia đình ăn uống cũng đủ bạc đó!
Nói thì chậm mà xảy thì nhanh, mặt Chu bà t.ử tối sầm , rút cây chày gỗ (thường dùng để giặt đồ ở bờ sông) , lao thẳng hai đứa nhi tử, hệt như mãnh hổ xuống núi.
Bà đ.á.n.h hai đứa con bất hiếu từ lâu , bà còn sống sờ sờ đây mà chúng dám tơ tưởng đến đồ của Tư Tư. Không đ.á.n.h c.h.ế.t hai cái thứ vô dụng thì bà là !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-62.html.]
"Ta tuổi cao ? Lão nương đây tuổi cao vẫn đ.á.n.h cho hai đứa bất hiếu các ngươi tìm răng khắp đất! Lời của đứa tôn nữ ngoan ngoãn mua vàng bạc châu báu cho , hai ngươi ở đây phun lời vô nghĩa!"
"Sau hai đứa bớt đến mặt lảng vảng , đứa nào đứa nấy đều chỉ chực chờ tính toán đồ đạc của lão nương! Cút hết cho !"
"Khi lão nương ức hiếp, đứa nào đứa nấy đều giả vờ c.h.ế.t, giờ còn lớn tiếng là đến thăm , lão nương cần các ngươi thăm hỏi ? Đồ ch.ó má! Dám tơ tưởng đến đồ của Tư Tư nhà thì đúng là c.h.ế.t !"
Cây chày gỗ trong tay Chu bà t.ử như mắt, mỗi nhát đều nhắm m.ô.n.g hai , khiến hai em nhà họ Chu một nữa cảm nhận tình mẫu tử, ngay lập tức về tuổi thơ.
Liễu Thúy Lan và Nhiếp Bình Nhi đều vểnh tai động tĩnh, thấy tiếng kêu t.h.ả.m thiết của phu quân mới bước khỏi nhà.
Rồi họ thấy hai bà bà đuổi đánh.
"Sau còn dám đến đây ba hoa chích chòe, động cái tâm tư xa nào, lão nương đ.á.n.h gãy chân ch.ó của các ngươi!"
Chu bà t.ử dừng tay buông lời tàn nhẫn, kiêu ngạo đỡ cây trâm vàng lệch đầu, lắc m.ô.n.g sân.
Hai nàng dâu sớm thấy những món trang sức đeo đầu, tay, tai của bà bà. Nhiếp Bình Nhi thì vô tâm, dù cũng bạc cô bỏ mua, cũng sẽ cho cô , gì mà ghen tị.
Liễu Thúy Lan nghĩ , cô là Trưởng tức của nhà họ Chu, đồ của bà bà chắc chắn sẽ truyền cho tức phụ, cô là cả, lẽ cô chọn .
Nếu Chu Kim Hoa mà ý nghĩ của Liễu Thúy Lan, thì cơ bản là cô sẽ tàn phế, nửa tháng thể rời giường là nhẹ .
Không chỉnh cho cô sống mà c.h.ế.t cũng xong, thì Chu Kim Hoa xứng nữ trung hào kiệt! Dám tơ tưởng đồ của , đúng là c.h.ế.t!
Chu bà t.ử sân, Chu Tư Tư liền giơ ngón cái lên: "Nãi, thật là uy vũ, công phu quả là gừng càng già càng cay!"
"Ngươi bớt nịnh , mau ăn cơm, lát nữa chuyện hỏi ngươi." Chu bà t.ử lườm nàng một cái thật mạnh.
"Vâng ạ! Ăn cơm, ăn cơm thôi!"
Chu Tư Tư mở hộp thức ăn xem, Khương chưởng quỹ đúng là điều, cả đùi heo to, gà , thịt viên, thịt kho tàu, đúng bốn món thịt, chút rau cỏ nào.
"Ăn nhanh , đừng nữa!" Chu Tư Tư vươn tay gõ đầu hai một cái.
"Nãi, ăn !" Hai đứa nhỏ đều hiếu thuận, mỗi đứa gắp một miếng thịt đặt bát của Chu bà tử.
"Ngoan lắm, các con cũng ăn !" Chu bà t.ử vui mừng từ tận đáy lòng, xua tan hết sự bực bội do hai đứa con bất hiếu gây .
Chu Tư Tư bắt đầu "xử lý" , thịt vẫn là ngon nhất, thơm quá!
Bên cạnh hàng rào nhà Chu Đại Bá, Chu Mãn Ý dùng ánh mắt hung ác chằm chằm Chu Cẩm Trình. Tên nghiệt chủng nhỏ bé dựa cái gì mà ăn thịt ở nhà nãi !
Nhìn những món thịt bàn, ngửi mùi thơm lan tỏa trong khí, thật sự thèm nhỏ dãi!
"Nãi! Con đói!"
Chu Mãn Ý nhịn , bò sát hàng rào gọi Chu bà t.ử và bốn trong sân một cách đáng thương.
"Đói thì tìm cha nương ngươi , gọi ích gì?"
"Gọi là ngươi sẽ đói nữa ? Nếu ích, thì ngươi cứ gọi thêm mấy tiếng nữa !" Chu bà t.ử một tay cầm đùi gà , gặm .
Tục ngữ câu thượng bất chính hạ tắc loạn, đứa tôn nhi nhỏ Liễu Thúy Lan dạy dỗ cũng thứ lành gì. Bình thường chẳng thấy nó gọi nãi, đôi khi thấy bà còn chạy trốn. Thật sự tưởng bà già nên mắt mờ thấy gì !