NÔNG MÔN ÁC NỮ - ĐỤNG LÀ ĐÁNH -THU VỀ CẢ KHÔNG GIAN ĐẦY ẮP - Chương 162: Đầu Óc Ong Ong Vì Bị Quà Lớn Đập Choáng Váng ---
Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:02:17
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đừng Võ An Vương Tống Hàn Thành ngây dại, những khác cũng ngây dại theo. Đặc biệt là Kiều Quan Kiệt, hai tròng mắt suýt rớt khỏi hốc mắt. Sao ? Đánh chứ! Hắn còn đang chờ phụ rửa mối nhục cho ! Hắn Võ An Vương mắng cho rụng hết tóc trong thời gian qua.
Hảo gia hỏa, phụ đang bày trò gì ? Sao hiểu gì hết?
“Ngươi đừng lôi kéo lằng nhằng, thể thống gì! Mau buông tay !” Tống Hàn Thành khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn vì của Kiều Văn Uyên, cả gần như tê liệt. Y cảm thấy lão già chắc chắn ý .
“Lão ca ca, lát nữa cho ngươi xem một thứ , đặc biệt chuẩn cho ngươi đó, bảo vật trăm năm khó gặp đấy!”
Kiều Văn Uyên chẳng thèm để ý sắc mặt y thế nào, cứ thế mà lôi Tống Hàn Thành sân. Lão xin cho tiểu nữ nhi của hai thị vệ nữ võ công cao cường, lão liều mạng luôn !
Gà Mái Leo Núi
“Ai là lão ca ca của ngươi! Ngươi xem những nếp nhăn mặt ngươi nhiều đến mức thể kẹp c.h.ế.t ruồi, ngươi mới là lão già!”
“Ta bảo ngươi đây! Bớt bày đặt trò quỷ , cháu đang ở đây đấy! Chỉ cần lệnh một tiếng, việc bóp gãy cổ ngươi chỉ là chuyện trong chớp mắt!”
“Ấy ! Chậm thôi, lão già nhà ngươi, vội vàng đầu t.h.a.i đấy !”
Tống Hàn Thành c.h.ử.i rủa lầm bầm, nhịn đắc ý, trong lòng ngừng lẩm bẩm, hắc hắc hắc, thì lão đồ vật cũng ngày chịu nhún nhường, quả là sướng rơn cả !
Mãi đến khi Kiều Văn Uyên đẩy một bọc giấy dầu lớn đến mặt , mới chịu im miệng, ánh mắt thoáng qua vẻ kinh hãi. Cái gói là thứ quái quỷ gì? Chẳng lẽ lão già kiếm thứ t.h.u.ố.c nổ đáng sợ nào từ Lương Hạ quốc, cùng đồng quy vu tận ?
“Ngươi mở xem , hì hì! Đây là thứ cố ý giữ cho ngươi đó, nghĩ ngươi chắc chắn sẽ thích!” Kiều Văn Uyên ha hả, bưng chén lên.
“Ngươi sẽ bụng như ? Ai bên trong hạ độc ? Hoặc mở , bên trong lập tức chui một con rắn độc, bay một cây ám khí, lấy mạng lão phu!”
Tống Hàn Thành cảnh giác chằm chằm y, manh mối gì từ biểu cảm của y.
“Khụ khụ khụ! Ái chà chà! Lão đồ vật nhà ngươi cái chứng hoang tưởng hại gì đó ! Ta là loại như chứ!”
“Hại c.h.ế.t ngươi, lợi gì? Thiếu một suốt ngày chọc cho , chẳng lẽ cô đơn c.h.ế.t !”
“Bảo ngươi xem thì ngươi cứ xem , bớt nhảm! Mau lên, đừng ép tát ngươi một cái giữa lúc đang cao hứng!”
Kiều Văn Uyên ánh mắt nghi ngờ của Tống Hàn Thành đến mức giậm chân nhảy cẫng, lập tức bật dậy chống nạnh chỉ mũi mà trút một tràng.
“Ha ha ha! Ngươi như mới đúng chứ! Vừa cái trò c.h.ế.t tiệt đó, dọa giật , còn tưởng ngươi uống nhầm t.h.u.ố.c chứ!” Tống Hàn Thành thích nhất là dáng vẻ xù lông của lão già nhỏ bé , hai đấu đá nhiều năm như , quen với kiểu ở chung . Cái dáng vẻ của y khiến còn nghi ngờ cẩu tặc mắc bệnh hiểm nghèo gì .
“Ngươi bớt nhảm , mau lên!” Kiều Văn Uyên bắt đầu nắm chặt nắm đấm, y bây giờ cực kỳ bổ một cái gáy tên , quá là cà lăm!
Tống Hàn Thành hề hề mở bọc giấy dầu to lớn đó , đầu tiên là sửng sốt, đó mắt càng mở to hơn, vẻ mặt cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
“Ngươi gây chuyện gì ? Nói mau!”
“Ngươi g.i.ế.c ? Hay là tham ô hối lộ? Nếu ngươi, thì là !” Tống Hàn Thành đưa tay chỉ, dọa Kiều Quan Kiệt đang xem kịch bên cạnh giật run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-ac-nu-dung-la-danh-thu-ve-ca-khong-gian-day-ap/chuong-162-dau-oc-ong-ong-vi-bi-qua-lon-dap-choang-vang.html.]
Kiều Quan Kiệt: !!! Ta chọc ghẹo ai cơ chứ! Huhu! Ta chỉ là xem trò vui thôi mà!
“Ngươi mau ! Ngươi tức c.h.ế.t ! Chẳng lẽ ngươi thông đồng với địch bán nước?”
Nhìn thấy mặt Tống Hàn Thành sắp đỏ gay lên vì lo lắng, môi cũng bắt đầu run rẩy, Kiều Văn Uyên mới lão già nghĩ xa đến mức nào. Nếu ngăn cản nghĩ linh tinh, chừng còn dám nghĩ rằng sắp khởi binh tạo phản.
“Ngươi mau im miệng , cái gì mà lộn xộn! Sớm ngươi nghĩ quẩn đến , ngươi thoại bản !”
“Ta đúng là chuyện nhờ ngươi giúp, nhưng tuyệt đối chuyện gian phạm pháp gì to tát cả, tham ô hối lộ, thông đồng bán nước gì chứ, ngươi bớt đ.á.n.h rắm !”
“Lão phu ở Tứ Thủy trấn nhận một cô nữ nhi nuôi, tìm ngươi điều hai nữ thị vệ từ Hồng Ưng quân đến để bảo vệ sát nữ nhi nhỏ của , chỉ thôi, tuyệt đối ý đồ nào khác!”
“Cây nhân sâm là nữ nhi nhỏ của tặng , còn nỡ dùng, cố ý giữ để tặng ngươi, ngươi xem ! Cho một câu chắc chắn !”
“Hắc hắc hắc, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi ! Ngươi sớm, ngươi chịu hy sinh thể diện đến mức , nếu đồng ý thì trọng lễ cũng dám nhận !”
“Nữ nhi nhỏ của ngươi ? Kêu nàng đây cho xem, lão đồ vật ngươi bản lĩnh gì khác, nhưng nhãn quang vẫn đấy, xem xem cô nương nào thể lọt mắt xanh của lão tặc nhà ngươi! Ha ha!”
Tống Hàn Thành , động tác tay thì chẳng hề ngừng . Trời ơi, đây chính là nhân sâm ngàn năm, hiếm khi lão đồ vật hào phóng đến .
Hắn nhanh chóng gói giấy dầu , sợ Kiều Văn Uyên đổi ý, cầm lên nhét lòng tôn nhi Tống Trường Phong, dặn nó ôm chặt, tuyệt đối buông tay.
“Nữ nhi nhỏ của vẫn còn ở Tứ Thủy trấn, nàng bên đó vẫn còn chuyện giải quyết xong, chắc cũng lâu nữa sẽ đến, khi đó sẽ giới thiệu cho ngươi quen.”
“Ngươi nhận lễ , đến lúc đó nuốt lời đấy!” Kiều Văn Uyên coi như trút gánh nặng trong lòng, y Tống Hàn Thành là một lời đổi, chuyện gì hứa chắc chắn sẽ hối hận, y chỉ cố ý chọc tức mà thôi.
“Ngươi xem ngươi kìa, chuyện đồng ý thì sẽ bao giờ hối hận, ngươi nghĩ ai cũng giống cái bộ dạng c.h.ế.t tiệt của ngươi ? Đâm lưng, lật lọng tráo trở đều là những chuyện chỉ ngươi mới , lão phu là hạng đó! Hừ!”
“Ấy! Phủ của ngươi mùi thơm gì thế? Sao quen tai nhỉ?” Tống Hàn Thành Kiều Văn Uyên cho hồ đồ, đó cái món quà lớn y tặng cho choáng váng, bây giờ mới ngửi thấy mùi hương tỏa từ Quỷ Lan.
Phải rằng đây là mười cây Quỷ Lan, mùi thơm của một cây thể lan xa, huống chi là mười cây.
Kiều Văn Uyên thầm kêu một tiếng , lão đồ vật mũi thính như ? Chẳng lẽ từng ngửi thấy mùi Quỷ Lan?
Tống Hàn Thành dĩ nhiên ngửi qua, đây Tống Mặc Ly chẳng tặng một cây, ngày nào cũng quý như bảo bối, đương nhiên là quá quen thuộc với mùi hương của Quỷ Lan .
“Ngươi ngửi nhầm , đây là hương liệu do tức phụ chế biến, , , lễ cũng nhận, cũng uống, mau !”
Kiều Văn Uyên vội vàng dậy, kéo cánh tay Tống Hàn Thành lôi ngoài, vẻ sốt sắng còn gấp gáp hơn cả lúc lôi cửa.
“Ta thấy mùi đúng lắm thì ? Không giống mùi hương liệu?” Tống Hàn Thành y kéo , vẫn cố gắng hít hà hương hoa trong khí, càng ngửi càng thấy đúng.
“Thông gia ! Ha ha ha, ngươi mới mười cây Quỷ Lan, mau cho lão phu mở mang tầm mắt!”
Kết quả là, ngay khi Kiều Văn Uyên sắp kéo Tống Hàn Thành đến cổng lớn, chợt thấy Thiệu Bá Hàng chạy bộ từ cổng , mở miệng là một quả b.o.m tấn!