Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:33:23
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hệ thống thấy nàng cầm d.a.o định gọt vỏ, luôn cảm thấy gì đó , nhưng là ở .
Hệ thống tự kiểm tra trong hệ thống của , phát hiện vấn đề gì, vì thế liền im lặng chờ đợi.
Mãn Bảo cũng từng ăn củ mài, từng thấy qua thứ , tò mò về nó. Vì thế, cô bé đặc biệt phòng tính sổ cho và các , mà xổm ở cửa bếp xem tẩu tử gọt vỏ.
Tiểu Tiền thị nhẹ nhàng gọt một đường, củ mài liền lộ phần thịt trắng nõn. Mãn Bảo còn tò mò đưa ngón tay sờ một cái, thấy dính dính.
Tiểu Tiền thị đập bay bàn tay nhỏ bẩn thỉu của cô bé, tiếp tục gọt vỏ.
Gọt một hồi, tiểu Tiền thị cảm thấy gì đó : “Sao thấy tay ngứa nhỉ?”
Mãn Bảo vì tò mò mà nhặt vỏ củ mài lên quan sát, cũng cảm thấy tay nhỏ chút ngứa, hơn nữa còn xu hướng càng ngày càng ngứa.
Cô bé nhịn gãi một cái, một khi gãi là thể dừng , hai tay liền gãi .
Tiểu Tiền thị thấy cô bé chỉ gãi một lúc mà hai bàn tay nhỏ đỏ ửng, sợ hãi nhẹ, vội vàng vứt d.a.o và củ mài gọt xong xuống, bắt lấy bàn tay nhỏ của cô bé, hoảng hốt : “Sao thế , cái, cái t.h.u.ố.c độc ?”
Tiền thị thấy tiếng động cũng nhịn mà chạy khỏi phòng. Thấy bàn tay nhỏ của Mãn Bảo là những vết cào đỏ ửng, bà lập tức : “Mau múc nước đến rửa .”
Chu ngũ lang vội vàng múc nước cho họ. Hai chị em dâu rửa một lúc, vẫn cảm thấy ngứa. Tiểu Tiền thị còn , nàng thể nhịn , nhưng Mãn Bảo thì thể. Cô bé gãi gãi, gãi gãi, phát hiện vẫn ngứa, liền nhịn mà “oa” một tiếng lớn, gãi la: “Nương, nương, ngứa quá…”
Tiền thị bắt lấy bàn tay nhỏ của cô bé, cho cô bé gãi. Thấy cô bé khó chịu đến mức ngừng, trong lòng bà cũng chút khó chịu, hỏi Chu đại lang: “Không là thứ , độc?”
Chu đại lang và cũng hiểu, mồ hôi đầm đìa : “Cái, cái đều là do Mãn Bảo mà. Chưởng quỹ hiệu t.h.u.ố.c cũng là thứ , thể ăn .”
Tiền thị liền nghiêm mặt hỏi Mãn Bảo: “Không nữa, Mãn Bảo, con xem sách ghi rõ ?”
Mãn Bảo nức nở, trong đầu liên tục gọi Khoa Khoa. Hệ thống ngay khi Mãn Bảo cảm thấy ngứa tra tài liệu, phát hiện tài liệu trong hệ thống của chút thiếu sót, chỉ thể Kho Dữ Liệu tra.
Những tài liệu xác nhận cũng kiến thức về phương diện , nhưng một vài tiểu thuyết và kỳ văn dị lục thì một ghi chép.
Nói là khi gọt vỏ củ mài, saponin trong vỏ sẽ dính tay gây ngứa dị ứng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
trong tương lai loài củ mài, hơn nữa các nhà thực vật học liên quan cũng tìm gen chính xác còn sót , họ dĩ nhiên thể xác định việc .
Những yếu tố thể xác định thể nào mục từ trong tài liệu, để tránh hậu nhân hiểu lầm. Khoa học, là một trăm phần trăm chính xác.
Khoa Khoa phản ứng nhanh, đoán saponin thể thực sự tồn tại, và để phá hủy loại kiềm thực vật cũng khó. Hệ thống cần tìm kiếm tài liệu, thẳng: “Dùng giấm ngâm tay là , axit kiềm trung hòa thôi mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-96.html.]
Nó đơn giản phổ cập khoa học cho Mãn Bảo một chút về kiềm thực vật và trung hòa axit kiềm.
Mãn Bảo liền nước mắt lưng tròng với nương : “Phải dùng giấm ngâm tay ạ.”
Tiền thị đau lòng hẳn lên, nhưng vẫn c.ắ.n răng bảo Hà thị bếp lấy giấm.
Hà thị lấy , chỉ là : “Nương, giấm chỉ còn một ít đáy, đủ ạ.”
Tiền thị giật lấy vò giấm, nghiêng hết còn lau tay cho Mãn Bảo, một bên : “Đi sang nhà khác mượn một ít, đợi chợ mua một ít về trả là .”
Mãn Bảo ngửi mùi giấm thơm thơm, cảm thấy bụng chút đói, nhịn đưa lưỡi l.i.ế.m tay một cái. Tiền thị suýt nữa thì tát mặt cô bé, bà hoảng hốt vội vàng đổ nước cho cô bé súc miệng, mắng: “Biết rõ độc mà con còn ăn, con là đầu óc hả?”
Mãn Bảo uất ức: “Thơm quá, thơm quá.”
Hệ thống hồn, tiếng thét của ký chủ khiến nó suýt nữa quên mất sự nghèo khó của thời đại . Nó : “Ký chủ, ngoài việc dùng giấm, còn thể dùng lửa. Dùng lửa hơ tay thể phá hủy saponin, cũng sẽ còn ngứa nữa.”
Mãn Bảo vội vàng cho đại tẩu, còn lấy bàn tay nhỏ của bắt lấy tay nàng, để giấm tay dính tay nàng.
Tiền thị chút thiên vị, vì giấm nhiều, cho nên chỉ dành cho con gái dùng.
Hà thị , vội vàng nhóm lửa hơ tay cho hai .
Tay từ từ hơ nóng, Mãn Bảo và tiểu Tiền thị cảm thấy còn ngứa nữa, liền cũng chút hứng thú nghiên cứu vỏ củ mài.
Tiểu Tiền thị Mãn Bảo: “Con bé sách, nhớ cho hết, mà cứ nhớ từng đoạn từng đoạn ?”
Mãn Bảo hít hít mũi, hạ quyết tâm đợi mục từ về củ mài , cô bé nhất định xem kỹ một , những mục từ khác , cũng xem kỹ.
Hai chị em dâu từ từ lật tay, một hồi lâu, hơ đến nóng hổi, cảm giác ngứa dần tan biến. tiểu Tiền thị vẫn còn sợ hãi, củ mài gọt xong : “Có độc đó, chúng còn ăn ?”
Mãn Bảo Khoa Khoa phổ cập khoa học một lượt, vội vàng : “Không độc , chỉ là vỏ củ mài saponin, cho nên mới ngứa. Sau tẩu tử gọt vỏ thì dùng đồ gì đó bọc tay là .”
Cô bé : “Củ mài ăn ngon lắm, ăn ngon lắm. Hơn nữa độc cũng sợ mà, xem kìa, chúng hơ tay một lúc là , củ mài dù độc, cho nước sôi trụng qua chẳng cũng ?”
Mọi tuy saponin là gì, nhưng đều cảm thấy Mãn Bảo lý. Hơn nữa, đối với loại đồ ăn mà nhà giàu bỏ tiền lớn để mua vẫn hứng thú.
, trong mắt họ, củ mài giá cao, còn cao hơn cả thịt.
Gà của cũng mới mười hai văn một cân, huống hồ Mãn Bảo còn đây là đồ ăn thể thuốc.
Trong ấn tượng của họ, t.h.u.ố.c đều là đắng ngắt, còn loại ngon ?