Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:59:22
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hệ thống : “Điểm tích lũy thể cho cô đổi lấy kẹo, mà kẹo thể đổi thành tiền của thời đại , tiền thể mua đủ loại đồ ăn ngon. Chỉ cần điểm tích lũy đủ nhiều, ký chủ sống những ngày lành cũng khó.”

 

Mãn Bảo liền : “ nhỉ, điểm tích lũy từ nữ trinh tử các ngươi rốt cuộc khi nào mới cho , đến bây giờ vẫn tính ?”

 

Hệ thống im lặng một chút : “Ừm” một tiếng, bảo ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.

 

Mãn Bảo cảm thấy thể chỉ trông chờ một khoản điểm , xem cô bé nhổ thêm một ít hoa cỏ từng nhổ đây cho Khoa Khoa mới .

 

các đại ca của cô bé thật là ngốc c.h.ế.t , rừng nhiều hoa cỏ như mà cũng tìm giúp cô bé một cây nào. Ai, xem vẫn là tự thôi.

 

Mãn Bảo tính toán khi nào tìm thời gian lên núi mới , dĩ nhiên thể một , cùng mới .

 

Lúc ăn cơm, cả nhà đều dùng một ánh mắt trìu mến Mãn Bảo. Chu tứ lang còn gắp một miếng thịt trong bát một cách khó khăn cho Mãn Bảo, : “Muội cưng, nếu ai bắt nạt , cứ với tứ ca, tứ ca sẽ đ.á.n.h nó giúp .”

 

Chu ngũ lang và cũng chịu thua kém, lượt gắp một miếng thịt trong bát cho cô bé, cũng tỏ ý như .

 

Mãn Bảo ăn đầy miệng dầu mỡ, ngơ ngác ngẩng đầu : “Không ai bắt nạt em .”

 

“Chúng , đây . Nếu bắt nạt, cần là đ.á.n.h cãi , cứ với các ca ca một tiếng, các ca ca sẽ đ.á.n.h nó.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Các gia đình đều đang dạy con cái, bảo chúng bậy ở ngoài, Mãn Bảo vốn dĩ là con nhà họ Chu. Còn về tại xuất hiện lời đồn như , dĩ nhiên là vì bà nội của Cẩu Đản và của Mãn Bảo hòa thuận, cho nên bịa chuyện lừa Cẩu Đản.

 

Bọn trẻ đều tin, vì lớn thường xuyên những chuyện căn cứ. Ví dụ như rau nhà thím A nhổ, bà thấy, nhưng nhất định sẽ c.h.ử.i mắng nhà B, cho rằng là nhà B trộm.

 

Không khí nhà Chu Đại Viên áp lực, cả nhà im lặng ăn tối. Ăn xong, Trương thị mặt mày run rẩy, với cháu trai với vẻ hận sắt thành thép: “Sau chuyện gì trong nhà ngoài, ?”

 

Chu Đại Viên đặt bát đũa xuống, “bốp” một tiếng : “Bà la hét với đứa trẻ gì? Nếu bà ở nhà những chuyện , đứa trẻ ngoài ?”

 

“Thì cũng là sự thật,” Trương thị há miệng định , Chu Đại Viên liền trợn to mắt trừng bà, hạ giọng giận dữ : “Bà c.h.ế.t thì đừng liên lụy cả thôn.”

 

Trương thị nhịn lẩm bẩm: “Quan phủ tội liên đới…”

 

Chu Đại Viên “bốp” một tiếng tát bà một cái, Đại Lư kinh ngạc dậy, nhịn gọi một tiếng: “Cha!”

 

Chu Đại Viên đầu trừng , : “Đừng quên, năm đó thức ăn giúp nhà sống sót là ai cho. Các bậc trưởng lão , con , thể vong ân!”

 

Đại Lư cúi đầu.

 

Trương thị bụm mặt, hổ tức giận, trực tiếp đẩy bàn về phòng.

 

Chu Đại Viên cũng lấy tẩu t.h.u.ố.c hút, trong lòng cũng bực bội thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-86.html.]

Nhà họ Chu cũng yên bình, tối hôm nay đặc biệt im lặng, chỉ Mãn Bảo là gì. Cô bé như thường lệ tính toán xong sổ sách hôm nay, phần nào nộp thì nộp, phần nào giữ hộ thì giữ hộ.

 

Chu ngũ lang xếp bằng giường trầm tư.

 

Mãn Bảo một hồi lâu, đầu nhỏ giọng hỏi lục ca: “Ngũ ca ?”

 

Chu lục lang cũng thở dài một , nhỏ giọng : “Hôm nay chúng lên huyện, nhiều bán giỏ hoa, loại đắt thì ba văn một cái, loại rẻ thì hai văn một cái. Cuối cùng chúng cũng hạ giá xuống ba văn mới bán .”

 

Chu lục lang : “Ngũ ca bảo ngày mai chúng bán giỏ hoa nữa, chỉ bán kẹo, Đại Nha cũng cần cùng chúng .”

 

Mãn Bảo hồi tưởng món thịt gà ăn tối nay, nuốt nước bọt : “Không , em tìm một nghề nào mà khác thể thế, hoặc là khác dễ dàng thế mới .”

 

Chu ngũ lang : “Bán kẹo!”

 

Mãn Bảo : “Kẹo của em là độc nhất vô nhị thị trường, cho nên Mãn Bảo, em bán nhiều thêm một chút .”

 

Mãn Bảo đồng ý: “Kẹo đó cũng là mua của mà.”

 

Chu ngũ lang nghĩ cũng , lỡ việc ăn của họ lên, trực tiếp bán kẹo cho họ nữa, tự tiếp quản thì ?

 

Vậy thì chẳng bằng bây giờ mỗi ngày bán một trăm viên, tuy việc ăn nhỏ hơn một chút, nhưng là độc quyền, hơn nữa thể duy trì lâu dài.

 

Chu ngũ lang thở dài một , hỏi: “Vậy em xem nghề gì ?”

 

Mãn Bảo thành thật : “Không .”

 

Cô bé nghĩ thoáng: “Dù mỗi ngày ít nhất cũng thể kiếm một trăm văn, một trăm văn thể mua hai con gà nhỏ hơn một chút.”

 

Vậy là họ những thể mỗi ngày ăn một con gà, mà còn thể vứt một con.

 

Nghĩ như , Mãn Bảo liền vui vẻ trở , : “Ngũ ca, nếu giỏ hoa bán nữa, chúng nhổ tích tuyết thảo . Em tích hai ngày kẹo lên huyện một chuyến, các cũng cố gắng học chữ. Bây giờ nhận chữ còn bằng Đại Đầu nữa .”

 

Chu ngũ lang cảm thấy học chữ thật sự quá khó khăn, thà theo tứ ca khai hoang còn hơn là học chữ.

 

Bản chịu thua như , cho nên lời Mãn Bảo. Ngày hôm , vẫn mang giỏ hoa lên huyện. Lần , thật sự bán . Ngoài việc hai đứa trẻ vì thích kẹo trong giỏ hoa mà mua hai cái, hơn hai mươi cái giỏ hoa còn thế nào cũng bán .

 

Nhìn thời gian còn sớm, về nữa là trong đêm. Chu ngũ lang dứt khoát bán kèm kẹo nữa, trực tiếp bán một văn một cái giỏ hoa.

 

Chu ngũ lang nghĩ, dù nan tre cũng tốn tiền, các cướp việc ăn của , cũng cướp của các .

 

Anh trực tiếp hạ giá xuống một văn, giỏ hoa của các tiểu thương khác lập tức cũng bán nữa.

 

Chu ngũ lang bán xong đồ, vỗ m.ô.n.g về, về nhà còn khoe chuyện với Mãn Bảo và .

Loading...