Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-10-09 11:32:55
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trang cầm sách bước liền thấy hai đứa trẻ ở hàng đầu tiên đang tay trong tay lời xin , ông dừng một chút bước lên bục giảng, liếc chúng một cái.

 

Hai đứa trẻ lập tức ngay ngắn, mở sách giáo khoa của .

 

Trang vui mừng vô cùng. Vốn dĩ ông định bụng, hôm nay nếu hai đứa trẻ còn giận dỗi sẽ giảng cho chúng một bài học, kết quả đợi ông tay khuyên giải, hai đứa lành .

 

Trang cảm thấy mất cơ hội thể hiện, ông chỉ cảm thấy hai đứa trẻ thật là phẩm tính thượng giai, ngộ tính cũng thượng giai, tự sai .

 

Hôm nay Trang giảng bài cũng đặc biệt thuận lợi, còn kể cho cả lớp những câu chuyện nhỏ về sự khoan dung, hào phóng của các bậc thánh hiền thời xưa.

 

Các học sinh khác thì coi đó là chuyện xưa để , nhưng Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo thì . Họ cũng cảm thấy là cố ý giảng cho họ .

 

Chỉ là cảm thấy họ còn kém xa các bậc thánh nhân. Xem kìa, xưa còn lòng rộng lượng hơn họ, hậu nhân của họ dĩ nhiên lợi hại hơn tiền nhân mới chứ.

 

Không câu “Trường Giang sóng đè sóng ?

 

Trang hai đứa tử của một trong nhiều mục tiêu là vượt qua thánh nhân, trở thành một thế hệ siêu cấp thánh nhân. Thấy chúng vẻ mặt thụ giáo, ông hài lòng gật đầu.

 

Mãn Bảo đến nhà họ Bạch khách, tùy tùng nhỏ kiêm trông coi tạm thời của cô bé – Đại Đầu, dĩ nhiên cũng theo.

 

Chu nhị lang cho Mãn Bảo một cái rương đựng sách nhỏ, thật sự nhỏ, chỉ thể để hai ba cuốn sách và một bộ giấy bút mực, Mãn Bảo đeo lên nhẹ nhàng.

 

Mãn Bảo cất đồ của rương sách nhỏ, cùng Bạch Thiện Bảo tung tăng về phía nhà họ Bạch.

 

Lưu thị đoán hôm nay cháu trai sẽ dẫn tiểu nương tử nhà họ Chu về, cho nên sáng sớm ở cửa, lấy cớ dạo để chờ.

 

Rồi bà , liền thấy hai hạt đậu nhỏ đeo rương sách lững thững tới. Hai đứa đuổi đùa giỡn, phía là một đứa trẻ lớn hơn và hầu nhà họ.

 

Tâm trạng nôn nóng của Lưu thị liền lắng xuống, bà hai đứa trẻ đang dần đến gần.

 

Bạch Thiện Bảo nắm tay Mãn Bảo chạy , ngẩng đầu giới thiệu bạn của với bà: “Tổ mẫu, đây là Mãn Bảo, đại danh của nó là Chu Mãn, là bạn cùng bàn của con.”

 

Mãn Bảo ngẩng cái đầu nhỏ của lên, gọi một tiếng: “Bạch tổ mẫu hảo.”

 

Lưu thị bật , duỗi tay dắt lấy bàn tay nhỏ của Mãn Bảo, mặt đầy nụ : “Nhà đẻ họ Lưu, con cứ gọi là Lưu tổ mẫu là . Khách đến nhà, nào, các con mau .”

 

Ở nông thôn trang viên nhiều quy củ như , nhưng Lưu thị dù cũng quen sống trong gia tộc lớn, cho nên vẫn là tiên dẫn Mãn Bảo đến hậu viện của nhà họ Bạch bái kiến Bạch lão thái thái và Bạch thái thái, lúc mới dẫn chúng về khách viện.

 

Đại Đầu đầu tiên nhà họ Bạch, thấy ngôi nhà lớn như , nhất thời chút gò bó tay chân, ngay cả bước chân cũng dám bước quá lớn.

 

Mãn Bảo cũng ngạc nhiên, nhưng cô bé tuổi còn nhỏ, trong mắt đều là sự tò mò, thoải mái hào phóng mà , còn cảm thán với Bạch Thiện Bảo một câu: “Nhà Bạch nhị gia thật lớn nha.”

 

Bạch Thiện Bảo : “Nhà đây còn lớn hơn cả ở đây nữa.”

 

“Vậy nhà ngươi bao nhiêu mới ở hết chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-78.html.]

 

Bạch Thiện Bảo gãi đầu : “Nhà chỉ ba thôi.”

 

Lưu thị ngắt lời chúng, dẫn chúng phòng khách ăn điểm tâm.

 

Bà nhét tay Mãn Bảo một miếng, cũng đưa cho Đại Đầu một miếng, mời cùng ăn.

 

Bạch Thiện Bảo lấy miếng điểm tâm trong tay Mãn Bảo xuống, chọn cho cô bé một miếng khác, cổ vũ : “Cái ngon hơn, ngươi mau ăn , ăn xong chúng thư phòng sách.”

 

Mãn Bảo thích ăn điểm tâm, nhưng cô bé hứng thú với sách hơn, vì nhanh gặm xong điểm tâm, liền nhảy xuống chiếc ghế cao, ngoan ngoãn từ biệt Lưu thị, thư phòng.

 

Bạch Thiện Bảo dẫn Mãn Bảo đến thư phòng nhà .

 

Đây là thư phòng lớn, về cơ bản chỉ dùng để trưng bày sách vở. Cậu thư phòng nhỏ của riêng , ngay ở gian ngoài của phòng ngủ.

 

Trước khi lớn lên, thư phòng về cơ bản chỉ dùng nơi cất giữ sách.

 

đợi nhà xây xong nhà mới, chắc chắn sẽ dọn .

 

Vị trí của thư phòng , nhiều ánh sáng mặt trời, rộng rãi. Đẩy cửa bước , đập mắt là từng hàng giá sách.

 

Tốt hơn nhiều so với hai giá sách của Trang .

 

Mãn Bảo kinh ngạc thán phục thôi. Đây là đầu tiên cô bé thấy nhiều sách như . Cô bé chạy , chỉ thể ngẩng cái đầu nhỏ của lên giá sách.

 

Quá cao, nhiều giá sách cô bé đều với tới.

 

Bạch Thiện Bảo cũng chỉ cao hơn cô bé nửa cái đầu, về phương diện tiếng chung với cô bé. Cậu thì thầm với cô bé: “Tổ mẫu trong sách nhà vàng, hôm qua tìm mãi cũng thấy, suýt nữa quên cả bài tập.”

 

Mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh, hỏi: “Vàng nhiều ?”

 

Bạch Thiện Bảo suy nghĩ một chút : “Tổ mẫu cả một phòng lận, cho nên chắc là nhiều.”

 

Hệ thống đang định quét xem vàng giấu trong cuốn sách nào: …

 

Nhìn hai đứa trẻ hứng thú tìm kiếm, hệ thống nhịn : “Ký chủ, cô hỏi xem, tổ mẫu , ‘thư trung tự hữu hoàng kim ốc’ ?”

 

Mãn Bảo hỏi Thiện Bảo.

 

Thiện Bảo gật đầu lia lịa: “ đúng, trong sách nhà cả một tòa nhà vàng lận.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Cậu ý nghĩ riêng của . Vì chuyện hôm qua, cho nương và tổ mẫu , nhưng sẵn lòng chia sẻ với Mãn Bảo. Cậu lén lút : “Đợi tìm vàng, sẽ giấu , đó sẽ là tiền của .”

 

Mãn Bảo cảm thấy ý tưởng của tồi, hỏi : “Vậy giúp ngươi tìm, ngươi thể chia cho một ít ?”

 

Bạch Thiện Bảo tỏ vẻ thành vấn đề. Đứa trẻ từ nhỏ thiếu tiền, hào phóng vô cùng.

Loading...