Tiểu Tiền thị vui mừng khôn xiết, : "Vẫn là do thịt tiểu cô mua ngon, đường cũng ngon..."
Lão Chu gắp cho Tiền thị một miếng, đó với lũ trẻ: "Được , ăn cơm ."
Mọi liền rào rào bắt đầu ăn.
Không đám Đại Đầu ăn đến bóng nhẫy cả miệng, ngay cả lớn như Chu đại lang cũng ăn tận hứng, cảm thấy bữa cơm còn ngon hơn cả bữa cơm tất niên mấy năm nay cộng .
Đợi quét sạch đồ ăn bàn, ăn uống no nê, Mãn Bảo mới với lão Chu: "Cha, nhà ăn món như thế , chỉ cần mua thịt về là ."
"Ừ, thế nào?"
"Dùng chảo sắt ạ," Mãn Bảo vui vẻ : "Cha, con mua cho cha một cái chảo sắt, cha vui ?"
"Cái gì?" Lão Chu suýt chút nữa vỡ giọng.
Ông cái chảo sắt trong bếp, im lặng một hồi lâu hỏi: "Cái chảo tốn bao nhiêu sắt thế, hết bao nhiêu tiền?"
Chu tứ lang nấp lưng Chu đại lang thì thầm một con .
Lão Chu liền hỏi: "Ai bảo mua?"
Chu tứ lang lập tức : "Mãn Bảo bảo mua, chảo sắt nấu ăn ngon."
"Tứ ca đưa con , con tiệm rèn ở ," Mãn Bảo cũng lập tức : "Sau đó tứ ca bảo mua, con liền trả tiền."
Lão Chu dư vị hương vị món ăn tối nay, liên tục tự nhủ trong lòng: Tiền con gái tiêu, tiền con gái tiêu, là việc chính đáng, là việc chính đáng.
vẫn đ.á.n.h thì ?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lão Chu nhịn đề nghị nữa: "Mãn Bảo , là con đưa tiền cho nương con giữ , lúc nào cần dùng thì hỏi nương con lấy."
Mãn Bảo quả quyết từ chối: "Không cần! Con tự giữ."
Dứt lời chạy biến.
Lão Chu thở dài: "Thế thì 216 lượng bạc đủ cho nó tiêu đây."
Chu tứ lang và tất cả những nội tình đều thầm nghĩ: là đủ, vì hôm nay thực sự tiêu ít.
Mọi ai về phòng nấy.
Tiểu Tiền thị nhịn lấy hộp , lấy chiếc vòng vàng bên trong đeo lên tay , hớn hở hỏi Chu đại lang: "Đẹp ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-653.html.]
Chu đại lang gật đầu: "Đẹp, nhưng thứ nàng nỡ đeo ngoài ?"
Đây là vàng đấy, lỡ mất bẩn, hoặc là va quệt sứt một miếng...
Tiểu Tiền thị nghĩ ngợi, tiếc nuối : " là nỡ thật. Nghĩ thì bạc cũng tệ."
"Lời nàng đừng để khác thấy," Chu đại lang : "Ta hỏi Đại Đầu , vàng đắt hơn bạc nhiều lắm đấy."
Phùng thị cũng nhịn lấy vòng bạc đeo lên tay, cũng hỏi Chu nhị lang một câu, đó cảm thán: "Mãn Bảo đối xử với đại tẩu khác hẳn thật."
Chu nhị lang ngáp một cái, xuống : "Nàng thừa, Mãn Bảo do một tay đại tẩu nuôi lớn mà. Nàng thấy đại tỷ cũng chẳng cái vòng vàng nào ?"
Thế là Phùng thị quẳng chuyện đầu, nhỏ giọng hỏi Chu nhị lang: "Chàng bảo ngày mai thể đeo ngoài ?"
"Đeo , ai cản nàng ."
"Cha ," Phùng thị nhỏ: "Cha còn gì ."
Chu nhị lang im lặng, hồi lâu mới ngáp một cái : "Không , nương ở đó mà."
lúc , Tiền thị cũng lấy một chiếc hộp từ đầu giường .
Lão Chu đang định xuống, thấy thế tò mò hỏi: "Cái gì đấy?"
"Mãn Bảo tặng."
Lão Chu ngáp một cái, lão thê mở hộp . Sau đó cái ngáp của ông khựng giữa chừng, ông trố mắt vật vàng óng ánh bên trong.
Tiền thị đeo vòng vàng tay , hỏi lão Chu: "Đẹp ?"
Lão Chu ngơ ngác gật đầu: "Đẹp."
Tiền thị mãn nguyện: "Tiếc là vàng, cũng chỉ đeo trong nhà thôi, đeo ngoài ."
Lúc lão Chu mới hồn, chép miệng : "Tính thì hôm nay Mãn Bảo ngoài tiêu ít tiền nhỉ."
Tiền thị ông một cái, lúc mới : "Con bé còn mua vòng tay cho cả cái Hỉ và mấy đứa nữa, trừ vợ thằng cả là vàng , còn đều là bạc."
Lão Chu liền lý do chính đáng: "Bà xem, với tốc độ tán tài của con gái bà, bà dám để tiền trong tay nó ?"
Tiền thị hỏi: "Thế ông lấy tiền từ tay nó ?"
Cái đó thì chịu thật.