Thấy Thạch Hiểu Ân thế mà giảm giá nữa, đều ngẩn . Từ một trăm lượng đến năm mươi lượng còn cách năm mươi lượng nữa cơ mà, hô tiếp?
Cho dù hô xuống sáu mươi lượng mua thì cũng thêm mười lượng chứ?
rõ ràng, dù lưu lạc đến bước đường đòi nợ, Thạch Hiểu Ân vẫn ngạo khí vô cùng, dường như cũng chẳng để năm mươi lượng mắt, huống chi là mười lượng.
Thế là trong đám đông yên nữa, nhao nhao hô: "Ta trả một trăm lượng mua."
"Ta cũng trả một trăm lượng!"
"Là giá ."
"Vậy trả 105 lượng!"
"Ta trả 110 lượng!"
Tráng hán đòi nợ: "..."
Chu tứ lang từng động lòng: "..."
Mãn Bảo thở dài tiếc nuối, Thạch đại gia với vẻ mặt đầy đồng cảm: "..."
Nàng lắc đầu như bà cụ non, với các ca ca: "Chúng thôi."
Chu ngũ lang và Chu lục lang vẫn còn đang chấn động. Họ coi như khá với Thạch Hiểu Ân, bởi vì mấy năm gần đây, chỉ cần nhà họ nuôi gà trống , hoặc trong thôn nhà ai nuôi gà trống , khỏe, hung dữ, họ sẽ mang lên huyện bán cho Thạch Hiểu Ân.
Hoặc là khi họ cầm tiền Mãn Bảo nhờ mua thịt, sẽ lượn qua con phố sòng bạc tìm những chơi chọi gà để mua những con gà trống bại trận thê thảm.
Tuy nhiên, họ thường tìm quen, mà cái gọi là quen chính là những từng ăn với Thạch đại gia.
Qua nhiều , họ càng quen hơn.
Như Chu ngũ lang họ thành bán gừng, bán củ mài, cũng đều bán cho Thạch Hiểu Ân một ít, cho nên dù lúc đầu Thạch đại gia lừng lẫy huyện thành là ai, cũng cả.
Thạch gia ở huyện La Giang giàu nhất, cũng thế lực nhất, nhưng chắc chắn cũng xếp hàng top.
Họ ngờ rằng, Thạch đại gia xưa nay tay hào phóng sòng bạc chặn đường đòi nợ, còn vì năm mươi lượng mà bán tống bán tháo cửa hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-647.html.]
Chu ngũ lang thở dài một , bầu đoàn thê t.ử theo cũng nhịn thở dài một .
Chu tứ lang ôm bọc đồ trong ngực, cũng thở dài một .
Mãn Bảo đầu đám cháu chắt, : "Các cháu đều thấy đấy, đây là kết cục của cờ bạc. Sau các cháu gì cũng , nhưng cấm con bạc."
Mọi cùng gật đầu, đó hẹn mà cùng liếc Chu tứ lang một cái.
Chu tứ lang: "..."
Chu tứ lang ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: "Thực cũng thấy động lòng, nếu thể mua một cửa hàng với giá một trăm lượng thì kiếm bộn . nghĩ , lúc nhiều như , chúng chắc tranh , hơn nữa tiền chúng mang theo cũng đủ."
Mãn Bảo hỏi: "Mua cửa hàng gì?"
"Việc thể thì nhiều lắm. Không cái khác, cho thuê mỗi tháng cũng một hai lượng thu nhập chứ? Hoặc là nhị ca bán đồ thể để trong cửa hàng bán, cần bày sạp ngoài đường dầm mưa dãi nắng nữa."
Chu tứ lang : "Còn cả mấy thứ nhà nữa, nào là củ mài, gừng, đều thể bày bán trong cửa hàng, bao."
Mãn Bảo nghĩ ngợi : "Tiếc là trong thôn cửa hàng, nếu để đại tẩu mở một quán cơm trong thôn, thể ăn đồ đại tẩu nấu lúc nơi ."
Chu tứ lang: "... Sao cứ nhất định mở trong thôn, mở huyện ?"
"Mở huyện thì ăn ."
Chu tứ lang liền chuyện với Mãn Bảo nữa.
Tuy trong lòng tiếc nuối, nhưng vì trong tay tiền nên chuyện cũng chẳng để tâm lâu. Chu tứ lang nhanh chóng dẫn chỗ Chu nhị lang, đó móc tiền sai Chu lục lang mua bánh bao về ăn.
Nhị Đầu xuống cạnh cha , hào hứng kể những việc họ hôm nay, tiện thể nhắc đến chuyện Thạch đại gia .
Chu nhị lang trong lòng khẽ động: "Cửa hàng vốn 180 lượng chỉ cần một trăm lượng thôi ?"
Nhị Đầu gật đầu.
Chu nhị lang Chu tứ lang, hỏi: "Cửa hàng đó thế nào?"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ