Dù hai nhà cũng nhiều năm qua mà, ?
, cảnh tượng bắt nạt trong ký ức chỉ gợi mà còn mãnh liệt hơn .
Mắt Chu lục lang đỏ hoe, xắn tay áo lên, giọng uất ức như sắp : “Đệ bằng hữu, tìm bọn họ!”
Chu ngũ lang đương nhiên cùng . Bọn họ vẫn luôn là vương hài t.ử trong thôn, mấy năm nay nhờ tiền thế nên sớm dưỡng thành một luồng khí thế, thể âm thầm nuốt trôi cục tức ?
Chu ngũ lang bọn họ hùng hổ tìm , mà cách một bức tường, đại viện bên cũng đang dậy sóng.
Các đạo sĩ từ đạo quán xuống núi, họ ăn một bữa cơm tại đây, đó sẽ cử hành nghi thức chiêu hồn, chiêu hồn xong còn theo hạ táng.
Hôm qua Tiền thị cầm bát tự sinh thần của Chu Ngân lên núi hỏi giờ lành hạ táng, cũng hẹn giờ chiêu hồn. Lúc các đạo sĩ đến chân núi, lão Chu và Tiền thị liền đón.
Mãn Bảo lẽo đẽo theo như cái đuôi nhỏ. Đạo Hòa kéo tay Mãn Bảo, nhỏ: “Nhà thí chủ náo nhiệt thật đấy.”
Mãn Bảo gật đầu qua loa.
Đạo Hòa thấy nàng thất thần liền thở dài một , : “Thí chủ nén bi thương thuận biến nhé.”
Mãn Bảo nghiêm túc gật đầu.
Đợi các đạo sĩ ăn cơm, lão Chu chiếu bên cạnh quan tài, Mãn Bảo cạnh ông.
Chương lão đại và Chương lão nhị nghênh ngang từ cổng lớn, thấy các đạo sĩ đang trong sân thì nheo mắt .
Hai thẳng linh đường, giày cũng chẳng thèm cởi, phịch xuống chiếu.
Mãn Bảo nhíu mày.
Chương lão đại sát gần lão Chu, thở dài : “Biểu , nhiều năm đến nhà ?”
Lão Chu nhấc mí mắt một cái, gì.
Tuy ông thể đuổi ngoài, cũng thể cãi với , nhưng ông thể thèm để ý đến họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-612.html.]
Chương lão đại cũng chẳng để bụng, xếp bằng, đôi giày bẩn thỉu cọ chiếu. Lão Chu dứt khoát mặt chỗ khác, mắt thấy tâm phiền.
Chương lão đại cũng ngẩng đầu trong, tưởng ông đang quan tài, bèn hỏi: “Người đang yên đang lành, mất là mất ngay .”
Câu khiến lão Chu chạnh lòng, bèn thở dài một tiếng.
Chương lão đại liền hỏi: “Người mất thế nào?”
Lão Chu rũ mắt xuống : “Gặp sơn phỉ.”
“Sao nhận thi cốt về?” Chương lão nhị : “Người sống về quê, c.h.ế.t cũng về chứ?”
“Ở tận Lương Châu, hơn nữa đều là chuyện ba năm , tìm cũng chẳng nhận về .”
Chương lão đại liếc đám đạo sĩ trong sân, : “ chiêu hồn cũng vô dụng thôi, mấy tên đạo sĩ chẳng lừa đảo ? Đệ thà tiêu tiền , chi bằng giữ cho sống dùng còn hơn.”
Chương lão đại vốn định rào đón một chút, nhưng lời đến đây , bèn hỏi thẳng: “Sao mời nhiều thế, ngoài một chút, thôn các đây là kéo cả già trẻ lớn bé đến ?”
Lão Chu ậm ừ một tiếng.
Chương lão đại vỗ đùi : “Đệ hồ đồ , biểu , đầu óc tỉnh táo từ bao giờ thế? Mời vài nhà huyết thống gần, quan hệ là . Cộng thêm họ hàng bên ngoài, tầm bảy tám bàn là , mời cả mấy họ hàng b.ắ.n đại bác tới thế?”
Lão Chu hừ lạnh trong lòng, giọng mặn nhạt: “Biểu ca dẫn đến chẳng là họ hàng b.ắ.n đại bác tới đấy ?”
Mặt Chương lão đại sầm xuống, nghiêm túc : “Đó đều là nhà đường cữu đường cô của , tính lên hai đời thì đều cùng một tổ tông. Không họ thì đại cô ( lão Chu) ? Không đại cô thì ?”
“Ta quen họ,” da mặt lão Chu bao giờ mỏng, cho nên cũng chẳng ngại thẳng: “Nếu biểu ca dẫn đến, đường gặp cũng chẳng thèm chào hỏi.”
Chương lão đại: “… Hôm nay chuyện nữa .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lão Chu thấy nghẹn họng, lúc mới đắc ý hừ một tiếng.
Bảo ông mời khách nhiều á?
Hừ, ông chẳng mời nhiều khách ?