Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-10-09 05:39:26
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lưu thị hỏi hôm nay học những gì.

 

Bạch Thiện Bảo kinh nghiệm đối phó với tổ mẫu, chỉ kể những gì Trang giảng bài lớp, tuyệt nhiên chuyện và Mãn Bảo định bắt sâu dọa nhị đường ca.

 

Lưu thị dùng đầu ngón chân cũng cháu trai ở trường thể nào ngoan ngoãn như , huống hồ Trang còn đặc biệt nhắc đến chức trách của huyện lệnh.

 

Chuyện chắc chắn vô cớ. hỏi nhiều, mà vẫy tay gọi cháu trai , cho huyện lệnh là gì, và huyện lệnh những gì.

 

Bạch Thiện Bảo chăm chú, quyết định ngày mai sẽ cho Mãn Bảo . Hừ hừ, những gì còn nhiều hơn cô bé nhiều.

 

Lưu thị thấy cháu trai giảng nghiêm túc, còn ngang bướng như , bất giác càng chi tiết hơn, thái độ cũng ôn hòa hơn.

 

Bạch Thiện Bảo hiểu liền hỏi, còn đem chuyện Mãn Bảo huyện lệnh của họ là , thu thêm phí thành kể.

 

Lúc Lưu thị mới hiểu , tại Trang dẫn chúng xem kiến, xem mưa thu, còn kể chuyện xưa.

 

Lưu thị : “Trong huyện sửa đường cần tiền, tu sửa đê điều cần tiền, xây dựng thủy lợi cũng cần tiền. Phó huyện lệnh nếu những việc đó, thì tăng phí thành cũng gì sai.”

 

Điểm Bạch Thiện Bảo hiểu, gì cũng cần tiền.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Nương bọn họ sở dĩ chuyển đến trong núi là vì trong tộc bắt nạt con cô quả của họ, chiếm đoạt hết gia sản nhà họ.

 

Nương , những gia sản đó đều là để kiếm tiền, sách thi cử đều cần tiền, cưới vợ cũng cần tiền, quan cũng cần tiền, những đồng tiền đó đều là để dành cho .

 

Cũng từ lúc đó, Bạch Thiện Bảo rằng, tiền là thứ quan trọng, ngay cả lợi hại như tộc trưởng gia gia cũng hổ mà đến cướp tiền nhà .

 

Lưu thị cảm thấy họ đến thôn Thất Lý là một quyết định đúng đắn.

 

Tuy trường học trong tộc nhiều hơn, tài nguyên ở Lũng Châu cũng nhiều hơn ở đây, nhưng cháu trai ở trường học trong tộc luôn cô lập, chuyện trong nhà ít nhiều cũng ảnh hưởng đến nó.

 

Nó tuy thông minh, nhưng chịu nghiêm túc giảng, ở trường thì nghịch ngợm gây sự, đ.á.n.h ẩu đả. Quan trọng nhất là, các trong tộc cũng đối xử công bằng với nó.

 

Cứ thế , nó họ dạy hư thành một kẻ ăn chơi trác táng, thì cũng thành một kẻ hận đời. Cả hai điều đều là điều Lưu thị thấy.

 

thể một nuôi nấng con trai khi chồng mất khi còn trẻ, thì dĩ nhiên cũng thể nuôi nấng cháu trai.

 

Ánh mắt Lưu thị kiên định, bước của họ xem như đúng. Tuyệt vời nhất là trong khe núi một vị Trang như , lẽ, đây chính là vận may của nhà họ Bạch.

 

Lưu thị gọi con dâu đến, : “Tuy chúng và nhà lão thất quan hệ thiết, nhưng nếu quyết định ở đây lâu dài, thì nên cứ ở nhờ nhà mãi. Ý là, chúng mua một miếng đất trong thôn, xây một tiểu biệt viện dọn qua đó. Như hai nhà gần gũi, thể chăm sóc lẫn , riêng tư, chẳng tự tại hơn ?”

 

Trịnh thị ý kiến gì, bà quen theo sự sắp đặt của chồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-60.html.]

 

Ngược , Bạch Thiện Bảo nhiều ý tưởng. Cậu đang chơi một bên, tổ mẫu , liền chạy : “Chọn chỗ gần bờ sông ạ, đến lúc đó dẫn nước nhà, đào một cái ao lớn, con nuôi rùa.”

 

“Sao con vẫn còn nghĩ đến chuyện nuôi rùa ?” Trước đây ở quê, chính vì tranh giành một con rùa mà đứa nhỏ đ.á.n.h vỡ đầu cháu trai của nhà nhị bá. Vì chuyện , chồng bà bồi thường nhiều lễ vật, đến bây giờ Trịnh thị nghĩ vẫn còn thấy đau lòng.

 

Bạch Thiện Bảo kiên trì: “Phải nuôi rùa, nuôi lớn hầm canh cho tổ mẫu uống.”

 

Vẻ mặt Trịnh thị chút khó , nhưng Lưu thị hiểu ý cháu trai, bà xoa đầu : “Được , đến lúc đó sẽ cho con đào một cái ao nuôi rùa. Con còn gì nữa, hết một lượt, để lúc đó tiện quy hoạch.”

 

Bạch Thiện Bảo nghĩ một lát : “Cái con suy nghĩ kỹ một chút.”

 

“Cứ suy nghĩ , nghĩ thì cho .”

 

Chuyện mua đất xây nhà Lưu thị tiện mặt, thương lượng với Bạch lão gia.

 

Bạch Thiện Bảo cũng bận tâm những chuyện , ôn bài học hôm nay một chút, lấy bút tự vẽ sân nhà trong tưởng tượng của .

 

Chỉ là hiện tại, thuộc trường phái họa sĩ tâm hồn, ngoài chính , e rằng ai thể hiểu những gì vẽ.

 

điểm Thiện Bảo , thế là ngày hôm vui vẻ cầm tác phẩm của cho Mãn Bảo xem, cho cô bé , đây sẽ là nhà mới của .

 

Mãn Bảo lật lên lật xuống xem một hồi lâu, túm lấy một mặt hỏi: “Mặt nào là mặt chính?”

 

Thiện Bảo liền đặt bức vẽ ngay ngắn , hỏi: “Nhìn như thế , ngươi xem, đây là phòng của , một cái xích đu ở đây, như lúc tỉnh dậy là thể chơi xích đu. Chỗ thì đào một cái ao, bên trong nuôi rùa, như thể chơi xích đu ngắm rùa, , con chính là con rùa.”

 

Mãn Bảo từng thấy rùa, hỏi: “Rùa ăn ?”

 

“Được chứ, rùa thể sống lâu, định nuôi nó béo lên hầm canh cho tổ mẫu uống, như tổ mẫu cũng sẽ sống lâu trăm tuổi.”

 

Mắt Mãn Bảo liền sáng lên: “Thật ?”

 

Thiện Bảo gật đầu: “Đương nhiên là thật, ở quê bọn họ đều , rùa tượng trưng cho trường thọ!”

 

“Vậy ngươi bao nhiêu con, thể bán cho một con , cũng nuôi rùa.”

 

Thiện Bảo hỏi: “Ngươi nuôi rùa gì?”

 

“Cho nương ăn, nương bệnh, đợi bà ăn rùa cũng thể sống lâu trăm tuổi, như sẽ bệnh nữa.”

 

Bạch Thiện Bảo cảm thấy rùa khó kiếm, nếu đây cùng đường ca tranh giành con rùa . bây giờ mới kết bạn với Mãn Bảo, tiện từ chối, bèn do dự một chút : “Ta bảo nương mua thêm một con, nếu mua sẽ tặng cho ngươi, mua thì đợi rùa của sinh con, sẽ cho ngươi nuôi con của nó.”

 

 

Loading...