nàng vẫn còn tỉnh táo, nức nở : "Thôn trưởng đại ca, tiểu thúc của c.h.ế.t ."
Thôn trưởng vẻ mặt mờ mịt: "Tiểu thúc của là ai?"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tiền thị hồn, vội vàng gào lớn: "Chính là Chu Ngân a!"
Đồng t.ử thôn trưởng co rút . Tiền thị lóc kể lể như s.ú.n.g liên thanh: "Nha dịch , Chu Ngân nhà ba năm thổ phỉ g.i.ế.c c.h.ế.t, thảo nào mãi về nhà, cũng chẳng thư từ gì, hóa sớm còn nữa , mặt mũi nào gặp cha chồng đây..."
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu thôn trưởng xẹt qua đủ loại ý niệm hỗn loạn, khiến chính ông cũng phân rõ đang nghĩ gì.
Ông chỉ thấy tiếng Tiền thị lóc: “Thôn trưởng, phu quân về đây? Chu Ngân đến cái t.h.i t.h.ể cũng chẳng còn…”
Câu như đả thông hai mạch Nhâm Đốc của thôn trưởng, khiến ông bừng tỉnh đại ngộ. Ai bảo Chu Ngân thi thể?
Người mà Chu tứ lang cõng về lúc đó chắc chắn là Chu Ngân. Dù mặt mũi hủy hoại, nhưng quen mới gặp hôm thể nhận ?
Chu Ngân đó, quan sai truy tìm, gán tội là đạo tặc. Còn Chu Ngân , là đạo tặc g.i.ế.c hại…
Thôn trưởng mà , chỉ đành bảo Chu Hỉ và Mãn Bảo: “Mau khuyên nương các con đừng nữa, quan gia vẫn còn ở đây đấy.”
Nha dịch tuy chút mất kiên nhẫn, nhưng dù nhà cũng tang sự, tiện ngăn cản.
Đợi tiếng của Tiền thị nhỏ dần, mới : “Huyện úy đại nhân sai đến thông báo cho các , huyện thành thủ tục xóa hộ tịch cho Chu Ngân, lo liệu việc cho chu . Gần đây Huyện thái gia quan tâm đến dân sự, các đừng gây thêm phiền phức cho Huyện úy đại nhân.”
Tiền thị vẻ mặt sợ sệt gật đầu, hỏi: “Có cần mang theo giấy tờ gì ạ?”
Nha dịch lúc mới từ trong n.g.ự.c lấy một tờ bố cáo đưa cho bà, : “Cầm cái , mang theo cả hộ tịch nhà các , tìm trong thôn giấy bảo lãnh là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-593.html.]
Thôn trưởng còn kịp hỏi, Tiền thị lên tiếng: “Sao còn tìm giấy bảo lãnh ạ?”
“Đương nhiên là giấy bảo lãnh, bằng ai Chu Ngân nhà các ?” Nha dịch như lẽ đương nhiên: “Giấy bảo lãnh chỉ cần xác nhận Chu Ngân tờ lộ dẫn (giấy thông hành) chính là Chu Ngân nhà các là .”
Không thứ , ai đồ đạc bọn họ gửi nhầm ?
Thôn trưởng , lập tức về phía tờ lộ dẫn trong tay Mãn Bảo.
Mãn Bảo vội vàng đưa cho ông xem.
Thôn trưởng nheo mắt hồi lâu, trong lòng đủ loại suy tính lướt qua. Cuối cùng, ánh mắt ngày càng nghi ngờ của nha dịch, ông gật đầu : “Đây chính là Chu Ngân nhà bà , chữ … thật độc đáo, ha ha, ha ha…”
Nha dịch liền ông chữ mấy, cũng so đo thêm, dậy : “Được , thôn trưởng các ở đây, việc coi như xong.”
Tiền thị vội vàng giữ : “Cũng sắp trưa , quan gia ở dùng bữa cơm rau dưa . Ta sai mấy đứa nhỏ mua ít thịt về, trời nắng thế phiền ngài một chuyến…”
Nha dịch khựng , bắt đầu do dự. Không tiền thì ăn thịt cũng mà.
Tiền thị thấy thế càng tận tâm giữ khách, liên tục sai bảo tiểu Tiền thị: “Đi lấy ít tiền cho Nhị Đầu Nhị Nha, thôi, để vợ thằng hai đích mua ít thịt về. Con lấy thêm mấy quả trứng gà xào một đĩa cho quan gia…”
Nha dịch xong liền hỏi: “Nhà các còn nuôi gà , trứng gà nhiều ?”
Tiền thị , ngập ngừng một chút lành: “Cũng vài con ạ.”
Sau đó đầu bảo tiểu Tiền thị: “Thôi, bảo em dâu hai chuồng bắt con gà thịt, vườn hái thêm ít rau xanh.”
Nha dịch vội vàng : “Gà chọn con non ăn mới ngon, nhất là gà mái mới đẻ lứa đầu. Gà già tuy thơm nhưng thịt dai lắm.”