Lưu thị chính là ngọn núi lớn đè lên đầu Bạch Thiện Bảo. Những ngày tổ mẫu ở nhà, chính là đại vương trong nhà, chẳng ai quản nổi .
giờ đại vương sắp biến thành con rùa rụt cổ .
Mãn Bảo nhớ bà, : "Lưu nãi nãi lâu , nhớ bà ?"
"Nhớ, nhưng càng đại vương trong nhà hơn."
Mãn Bảo và Bạch Nhị Lang: "..."
Lưu thị về sớm hơn tưởng, mới mùng bảy, giờ Tỵ còn đến, xe thôn Thất Lý.
Hai ngày nay học sinh dự thính nên Trang dạy chúng trong tiểu viện, bốn phía tường vây kín mít. Tuy chỉ ba nhưng tiếng sách to, vì thế thấy tiếng xe ngựa ồn ào ở cổng thôn.
Mãi đến khi Lưu ma ma xách một hộp thức ăn đích tìm tới.
Nha theo Lưu ma ma còn bưng ít đồ đạc, đều là quà biếu lễ Tết cho Trang .
Lưu ma ma : "Lão thái thái nhà chúng chuyến , may nhờ chăm sóc công t.ử nhà . Mấy thứ đều là thổ sản lão thái thái mang từ Ích Châu về, mong Trang đừng chê."
Sau đó bà đề cập chuyện xin nghỉ cho Bạch Thiện Bảo: "Lão phu nhân nhà lâu ngày gặp công tử, trong lòng nhớ mong vô cùng, một việc hỏi công tử, vì xin cho nghỉ nửa ngày, đợi buổi chiều học sẽ đưa công t.ử sang."
Ý là buổi sáng thể tan học sớm.
Trang đồng hồ cát, vốn dĩ cũng chẳng còn bao lâu nữa là đến giờ tan học buổi trưa, chỉ ba khắc (45 phút) nữa thôi, bèn gật đầu : "Được, bà đưa trò về ."
Lưu ma ma để đồ , còn chào hỏi Mãn Bảo và Bạch Nhị Lang, : "Đường thiếu gia, Mãn tiểu thư, lão phu nhân cũng quà cho hai vị đấy, trưa tan học cứ sang nhà chơi, lão phu nhân mang về ít đồ ăn ngon ."
Mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh, cứ liếc Trang mãi.
Trang bật , phất tay : "Được , các trò cùng về cả ."
Trang dừng một chút : "Sáng nay cho các trò tan sớm, nhưng các trò về nhà một chuyến, xin phép cha nương nhà hãy tìm Thiện Bảo chơi."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-590.html.]
Người là bà cháu đoàn tụ, cũng cho chút thời gian tâm sự chứ?
Mãn Bảo và Bạch Nhị Lang gật đầu lia lịa, về sớm là bọn họ vui lắm , cực kỳ vui vẻ.
Mãn Bảo đeo hòm sách nhỏ hớn hở chạy về nhà.
Tiền thị thấy nàng mồ hôi nhễ nhại, vội vàng kéo nàng đến cửa bếp, giúp nàng cởi hòm sách : "Trời nóng thế về ?"
"Lưu nãi nãi về ạ, bà xin nghỉ cho Thiện Bảo non nửa ngày, liền cho bọn con nghỉ luôn."
"Vậy trưa nay ăn ở nhà?"
Mãn Bảo gật đầu.
Tiền thị : "Cũng , nương nấu chút cháo mạch cho con ăn, trời nóng thế ăn cơm khô nuốt trôi."
Mãn Bảo gật đầu lia lịa, đưa yêu cầu: "Con ăn dưa muối đại tẩu với cháo ạ."
Tiền thị ấn mũi nàng mắng: "Con đúng là kén chọn."
Tiền thị về phòng đang định nấu cháo thì cửa lớn gõ, một thò đầu , hô lớn: "Đây nhà Chu Kim ?"
Tiền thị đáp "Phải ", ngoài. Khi thấy nha dịch ở cửa, nụ mặt bà cứng , đó thấp thỏm nặn nụ : "Phải, Chu Kim là phu quân của dân phụ ( đàn bà thường dân), quan gia tìm ông việc gì?"
"Người ? Gọi về đây, một công văn của ở đây."
Các nàng dâu đang nghỉ ngơi hoặc việc trong phòng tiếng liền mở cửa dắt theo một đàn con .
Nha dịch thấy trong sân đột nhiên xuất hiện nhiều đàn bà trẻ con như thì giật , nhíu mày : "Hỏi nhiều thế gì, thấy hộ tịch nhà các nhiều nam đinh, bọn họ cả ?"
"Bọn họ lên núi ạ," Tiền thị sợ hiểu lầm, vội vàng : "Trên núi ít nấm dại quả dại gì đó, bọn họ lên núi tìm, giờ phút dân phụ cũng mà tìm..."