Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-10-09 05:39:23
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu còn thấy khó khăn, thứ hai trôi chảy hơn, đến thứ ba thì lưu loát, thêm một nữa là Mãn Bảo thể ê a thuộc lòng.
Mãn Bảo tự tin tràn đầy, cảm thấy nhớ kỹ, bèn lật sang bài tiếp theo để học thuộc. Chẳng mấy chốc, cô bé thuộc ba bốn bài.
Bạch Thiện Bảo kinh ngạc đến há hốc miệng, cũng chẳng còn tâm trí mà lén lút chơi nữa, vội vàng mở sách học.
Cậu thể để cô bé vượt mặt .
Tiếng chuông giữa trưa vang lên, lũ trẻ ào ào chạy ngoài, cầm bát của chạy tới nhà bếp xếp hàng lấy cơm.
Mãn Bảo tuổi nhỏ, chân ngắn nên chạy phía . Còn Bạch Thiện Bảo vì là ngày đầu tiên đến nên vẫn quen, đợi chạy hết cả ngoài mà vẫn còn ngơ ngác.
May mà Mãn Bảo chạy đến cửa thì nhận điều đúng, cô bé tìm giúp cái bát lớn kéo cùng.
Thế là hai đứa nhỏ tuổi nhất xếp hàng cuối cùng.
Mãn Bảo chẳng hề lo lắng, còn tự hào với Bạch Thiện Bảo: “Người nấu cơm và chia thức ăn là đại tẩu của đó, ngươi cứ theo , chắc chắn sẽ ăn nhiều hơn.”
Vốn dĩ Bạch Thiện Bảo chẳng thấy việc gì đáng tự hào, nhưng Mãn Bảo , thấy dáng vẻ kiêu hãnh của cô bé, cũng bất giác chút ngưỡng mộ.
Quả nhiên, đến lượt hai đứa, tiểu Tiền thị mỉm với cả hai múc cho chúng nhiều thức ăn.
Học trò thể về lớp ăn cơm, nhưng phần lớn đều thích , chúng thích hoặc ăn ngoài sân hơn, thậm chí đứa còn chạy sang bụi cỏ bên đường chơi ăn.
Bạch Thiện Bảo cũng xổm cạnh Mãn Bảo và cơm, cảm thấy đồ ăn ở trường cũng ngon, chí ít là ăn ngon miệng.
Ăn cơm xong, học trò thể chơi đùa quanh trường, nhưng tuyệt đối đến gần bờ sông. Mỗi ngày giờ , Trang đều sẽ cổng viện trông chừng, nếu ai đến gần bờ sông, những đ.á.n.h lòng bàn tay mà còn phạt học thuộc lòng và chép chữ.
Vì , dù ai cũng thèm thuồng con sông cách đó xa, nhưng cho đến nay, vẫn học trò nào to gan dám chạy bờ sông chơi.
Mãn Bảo dĩ nhiên cũng , cô bé chạy về lấy hộp đựng sâu , cùng Bạch Thiện Bảo luyện gan. Cô bé quyết định, đợi đám sâu còn tác dụng với nữa thì sẽ đem cho Khoa Khoa.
Khoa Khoa: ...
Sau đó, Mãn Bảo và Thiện Bảo đùa cho mười mấy con sâu c.h.ế.t hết.
Mãn Bảo chút áy náy, quyết định đem sâu về cho gà ăn để nó đẻ nhiều trứng hơn, cô bé sẽ bắt cho Khoa Khoa một ít con khác.
Mãn Bảo nghĩ , và cũng với Khoa Khoa như .
Hệ thống thể gì hơn chứ, nó chỉ đành đồng ý. Chẳng lẽ nó thể ép Mãn Bảo bắt sâu cho ?
Thế là Thiện Bảo và Mãn Bảo hẹn ngày mai sẽ cùng bắt sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-57.html.]
Hai đứa trẻ đều nhất trí rằng chúng còn sợ sâu nữa. Nếu , dĩ nhiên bắt sâu , quan trọng nhất là, ném sâu , chúng thể ném trả chứ?
Cả hai dường như quên mất chuyện đ.á.n.h ngày hôm qua, lên kế hoạch cho việc ngày mai, đều ngấm ngầm liếc Bạch nhị lang đang thao thao bất tuyệt trong lớp học.
Bạch Thiện Bảo còn mách tội với Mãn Bảo: “Hắn hư lắm, đến gần là đòi cướp con ngựa gỗ của . Ta cho, liền lăn đất ăn vạ.”
Mãn Bảo tò mò: “Rồi nữa, nương ngươi cho ?”
“Không cho,” Bạch Thiện Bảo kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Tổ mẫu định cho, nên cũng lăn đất ăn vạ. Thế là đường thúc đ.á.n.h cho một trận, hừ!”
Buổi trưa trời vẫn còn nắng gắt, nhưng đến chiều gần tan học thì mây đen kéo đến đầy trời.
Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo ghé bàn ngoài, cả hai đều chút phấn khích, kiến dời tổ đúng là trời sẽ mưa thật.
Trang cũng thấy , khi tan học, ông bảo học trò ở trong lớp đợi nhà đến đón, đưa Mãn Bảo và Thiện Bảo sang viện bên cạnh, nơi ông ở.
Ông dẫn hai đứa trẻ thư phòng, : “Buổi sáng các con thấy kiến dời tổ, bây giờ các con thấy gì?”
Mãn Bảo đáp: “Trời mưa ạ, kiến dời tổ thì trời sẽ mưa.”
Trang : “Đứa trẻ ngốc, các con ngược . Không kiến dời tổ thì trời sẽ mưa, mà là vì trời sắp mưa nên kiến mới dời tổ, chuyển nhà đến nơi an . Con thấy nên mới trời sắp mưa.”
Trang chậm, hai đứa trẻ bấm đốt ngón tay tính tới tính lui một hồi, thấy quả đúng là , bèn gật đầu.
Trang chỉ màn mưa ngoài , hỏi tiếp: “Vậy bây giờ các con đang thấy gì?”
Hai đứa trẻ đồng thanh: “Trời mưa ạ.”
“Đây đều là hiện tượng cả,” Trang : “Mãn Bảo, cha con từng kiến dời tổ thì trời sẽ mưa, nên con cứ đinh ninh là như . Còn Thiện Bảo, con từng qua câu đó, nên con chỉ thấy kiến dời tổ mà thôi. các con , khi thầy thấy kiến, thầy sẽ nghĩ đến điều gì ?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Hai đứa trẻ lắc đầu.
“Thầy chỉ nghĩ đến trời sắp mưa, mà còn nghĩ, hóa nền nhà nhiều kiến đến , kiến sẽ gặm mòn nhà cửa, đồ đạc, trong nhà bắt đầu phòng chống kiến. Thầy còn nghĩ đến câu ‘đê ngàn dặm, vỡ vì tổ kiến’…” Trang từ từ giảng giải cho chúng về loài kiến.
Mãn Bảo và Thiện Bảo mà ngẩn , nào ngờ con kiến nhỏ bé chỉ thể gặm c.h.ế.t cả một cây đại thụ, mà còn thể rỗng cả một ngôi nhà, thậm chí thể hủy hoại cả con đê ngàn dặm trong chốc lát.
Nói xong chuyện con kiến, Trang về cơn mưa thu ngoài trời, bảo với chúng rằng, thứ chúng đang thấy chỉ là một cơn mưa, nhưng trong mắt những khác , cơn mưa thu mang những ý nghĩa khác .
Đối với những đứa trẻ như chúng, mưa thu chỉ tạm thời giam chân chúng trong trường học. đối với nông dân, cơn mưa thu trút xuống, nghĩa là họ thể bắt đầu cày ruộng, ủ cỏ, chuẩn cho vụ gieo trồng năm .
Còn đối với những sắp xa, cơn mưa thu hại nhiều hơn lợi, vì nó mà họ sẽ trì hoãn bao nhiêu thời gian.