Đám đang lén bên ngoài: “…”
Chu đại lang dậy, xua mấy đứa em , chính cũng rời .
Thôi, miễn là cha nương cãi là .
Đột nhiên giọng cao vút lên, cộng thêm ánh mắt hiệu của đám thê t.ử khiến mấy thót tim, cứ tưởng cha nương sắp sửa cãi to.
Mãn Bảo và đám Đại Đầu vô tư lự thì , nhưng mấy bọn họ rõ mồn một. Hồi , cha và nương cãi như cơm bữa.
Mãi đến cháu nội, sức khỏe nương yếu dần, hai mới bớt cãi vã.
Trong phòng, hai rốt cuộc cãi nữa. Mãn Bảo định chuồn , Tiền thị liền gọi giật : “Lại đây giúp nương tính sổ ghi chép.”
Mãn Bảo hì hì chạy , nàng thích nhất là đếm tiền.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tiền thị bộ dáng vui vẻ của con gái, kìm đưa tay xoa đầu nàng, thấy mái tóc buộc xiêu vẹo, bèn hỏi: “Tóc là con tự buộc ?”
Mãn Bảo gật đầu.
Tiền thị thở dài: “Mấy hôm nữa bảo Đại Nha, Nhị Nha dạy con cách tết tóc bím. Con là con gái, học cách chải chuốt cho gọn gàng. Nào, cho nương , chuyến nhà kiếm tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Mãn Bảo tính xong từ sớm, đáp: “Tổng cộng kiếm 120 lượng, dư 340 văn.”
Tiền thị vuốt ve đống bạc, cảm thán: “Ai mà ngờ , chỉ một vụ lúa mạch đông hai mươi mẫu thôi mà kiếm nhiều tiền đến thế?”
Lão Chu cuối cùng cũng nhớ : “Vốn dĩ chỉ ngần , bà bảo đại lang chúng nó vác ba bao lúa mạch ? Nếu bán nốt ba bao đó thì thêm khối tiền đấy.”
“Cũng giữ chút ít cho họ hàng thích chứ,” Tiền thị : “Sau thông gia đến xin đổi hạt giống, ông định cho cho? Bên nhà đẻ cho , cho những nhà khác thì lọt tai ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-557.html.]
“ bà giữ chút xíu thế , nhà còn trồng nữa ?” Tiền thị tỏng lão Chu tiếc của, nên mới sai mấy đứa con trai chuyển lúa mạch , khóa chặt cửa , cho con dâu canh giữ, bà tin ông dám xông cướp.
Lão Chu quả thực tiếc, lầm bầm: “150 văn một đấu đấy.”
Tiền thị rốt cuộc nhịn nhéo ông một cái, : “Đó là chuyện tiền nong ? Bà con lối xóm, còn là thích, lúc nhờ vả . Hơn nữa, đó là con dâu ông, cũng là con gái nhà .”
Bà chỉ Mãn Bảo : “Ông nghĩ cho con Hỉ, nghĩ cho Mãn Bảo xem, nếu cho, chúng nó còn mặt mũi nào về nhà đẻ?”
“Lòng thoải mái thì sống cũng chẳng yên . Cả một đại gia đình, chỉ cần một gây sự là trong nhà yên, xem lúc đó ông đếm bạc mà sống nổi ?”
Lão Chu là ông thể, nhưng ánh mắt sắc lẹm của vợ, ông dám ho he.
Mãn Bảo ở bên cạnh gật đầu lia lịa, còn nhỏ giọng ủng hộ nương: “Cha, lỡ con và đại tỷ ở nhà chồng giống , cha đến xin mà con và đại tỷ đều cho thì cha thế nào?”
Lông mày lão Chu dựng ngược lên, nhưng ánh mắt hình viên đạn của Tiền thị bay tới, lời định liền nghẹn ở cổ họng.
Tiền thị cúi đầu Mãn Bảo, càng càng thấy thuận mắt, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái : “ tính , nhiều tiền thế giữ trong tay chúng cũng vô dụng, chi bằng chia bớt một ít cho bọn trẻ .”
“Cái gì?” Lực chú ý của lão Chu lập tức chuyển hướng, trừng mắt: “Chia gì?”
“Cho chúng nó chi tiêu chứ gì,” Tiền thị như lẽ đương nhiên: “Lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ đều cha , còn con cái, chẳng lẽ cần tiêu tiền? Cho nên chia một ít cho chúng nó.”
“Trong tay chúng nó bạc , cần gì chúng chia?” Lão Chu : “ tuy quản sổ sách, nhưng cũng , trong tay chúng nó, bao gồm cả lão ngũ, lão lục, thậm chí mấy đứa nhỏ như Đại Đầu đều tiền riêng.”
Ông về phía Mãn Bảo: “Mãn Bảo, đúng ?”
Ông chỉ một trấn lột tiền của lão ngũ, lão lục, sớm món tiền lớn của chúng nó đều gửi chỗ Mãn Bảo. Còn mấy đứa nhỏ như Đại Đầu, để tránh cha tịch thu, cũng đều gửi tiền ở chỗ cô út.