Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 556

Cập nhật lúc: 2025-12-04 02:22:56
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiền thị ngoài mặt đồng ý, trong lòng nghiến răng nghiến lợi với lão Chu.

 

Mãn Bảo bênh vực nương: "Đại cữu mẫu ơi, nương con cãi với cha con , hai họ lắm ạ."

 

Đại cữu mẫu ấn trán cô bé: "Chỉ cái lanh lợi. Được , bá mẫu nương con nữa."

 

bà vẫn nhịn Tiền thị, chỉ là lúc hạ thấp giọng: "Cho dù cãi thì cũng là chuyện riêng phu thê, đóng cửa bảo , thật nên ầm ĩ ngoài, nếu phu mất mặt lắm."

 

nhỏ: "Dượng lên chức tổ phụ , càng già càng trọng sĩ diện. Quay đầu dượng ngoài , trong thôn thấy hỏi đến mặt dượng, hoặc là kẻ bỡn cợt trêu chọc dượng, dượng bực ? Bực lên thì chẳng về tìm cô cãi , đến cuối cùng chịu thiệt vẫn là cô."

 

Mãn Bảo bê cái ghế nhỏ ăn chân các bà cách đó xa, mà ngẩn .

 

Chẳng lẽ lúc cô bé , cha và nương cãi to? Sẽ đ.á.n.h đấy chứ?

 

Tiền thị thấp giọng đồng ý, thi thoảng cúi đầu cảnh cáo liếc khuê nữ út một cái. Mãn Bảo thức thời ngậm miệng, dám đặt câu hỏi lúc .

 

Mãi cho đến chiều, ăn xong cơm trưa, tiễn nhà họ Tiền về, Tiền thị mới liếc lão Chu một cái, xoay về phòng.

 

Lão Chu cân nhắc ý nghĩa của cái liếc mắt , chút chắc chắn hỏi khuê nữ út: "Nương con thế là vui vui a?"

 

Mãn Bảo căng da đầu : "Chắc là vui ạ?"

 

"Cũng ," Lão Chu cũng vui vẻ hẳn lên: "Kiếm nhiều bạc như thế, thể vui ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-556.html.]

Ông quyết định về phòng đếm bạc.

 

Trong rương còn 122 lượng bạc, nửa đời của lão Chu từng thấy nhiều bạc đến thế.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Tiền thị cũng từng thấy, tuy nhiên bà trong lòng rõ, ít nhất tiền Mãn Bảo giữ trong tay chắc chắn nhiều hơn chỗ , cho nên bà chỉ thoáng qua về phía lão Chu, hỏi: "Ông ngoài ?"

 

Lão Chu thuận miệng hỏi: "Ta bà cái gì?"

 

Tiền thị nhịn đập mạnh xuống ván giường. Mãn Bảo chạy , bà kìm nén cơn giận, nghĩ đến việc nhiều năm cãi với lão Chu, bèn nén giận : "Không ông ? Trưa nay chúng ở nhà Đại Viên, cũng đến đó chơi, đều bảo ông vì chuyện đổi hạt giống mà tức giận, còn mời cả nhà đẻ đến chủ cho ông..."

 

Tiền thị đến đây thì khựng , ẩn ẩn cảm thấy chỗ đúng, nhưng vẫn tiếp: "Sau đó ông đuổi ngoài, nhà đẻ đều về phía ông. Ông còn rêu rao bên ngoài rằng ông cãi với là vì sức khỏe , bây giờ khỏe , ba ngày đ.á.n.h là leo lên nóc nhà lật ngói, cho nên cứ ba ngày sẽ đ.á.n.h một trận..."

 

Lão Chu vẻ mặt mờ mịt: "Không , lúc nào? Ta, oan quá mà! Người khác các đại cữu đến gì, chẳng lẽ bà còn ?"

 

Đứng trong phòng, Mãn Bảo cũng ngớ . Hồi lâu nàng mới sực nhớ , liền chột giơ bàn tay nhỏ lên : “Cha, nương, con… con hình như tại …”

 

Mãn Bảo kể chuyện gặp làng lúc tiễn Bạch lão gia về, đó kết luận: “Chắc chắn là do Chu Tam Khởi . Cha, nương, lúc đó bên ngoài chỉ mỗi Chu Tam Khởi, cũng chính là hỏi con.”

 

Hai vợ chồng im lặng một chút. Lão Chu tức đến nghiến răng: “Cái thằng Tam Khởi , đúng là mồm mép tép nhảy y hệt nương nó, dám tung tin đồn nhảm về , đầu xem đ.á.n.h cho một trận .”

 

Tiền thị hết giận, nhưng vẫn liếc xéo lão Chu một cái: “Đường đường là bậc thúc bá mà bắt nạt cháu trai, thể thống gì ?”

 

Mãn Bảo liền hiến kế cho cha: “Cha, bảo tứ ca đ.á.n.h !”

 

Nghĩ một chút thấy , nên khi lão Chu còn kịp mở miệng, nàng bổ sung: “Hắn lớn tuổi hơn tứ ca, tứ ca chắc đ.á.n.h , bảo cả nhị ca với tam ca cùng nữa.”

Loading...