Bạch Thiện Bảo lười biếng vẫy vẫy cái tay, cô bé ưỡn cái bụng nhỏ chạy xa.
Người hạ nhân theo Mãn Bảo vội vàng giơ đèn lồng lên phía một chút, liên tục : "Mãn tiểu thư, cô chậm chút thôi, mới ăn no xong mà."
Hai chạy chậm đến cửa lớn nhà họ Chu, hạ nhân cần lên gõ cửa bởi vì cửa lớn đang mở toang.
Mãn Bảo chạy đầu vẫy tay với đó: "Ngươi mau về , đường cẩn thận nhé."
Trời tối lâu, đều ngủ mà đang ở trong sân hóng mát chuyện hoặc chút việc vặt.
Chẳng hạn như Chu nhị lang đang mò mẫm bó mấy thanh tre phơi khô.
Chỉ là khí đêm nay chút bất an. Thấy Mãn Bảo về, Chu ngũ lang từ bay , nhỏ với cô bé: "Cha đang giận đấy, nãy còn kiếm cớ mắng đại ca nhị ca một trận..."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Đại ca nhị ca thật đáng thương.
Lão Chu hiển nhiên cũng đang buồn bực trong lòng nên tối nay ngủ sớm, mà bậc cửa nhà chính hóng gió hút thuốc, sầu não.
Bà Tiền thì ghế cách đó xa chải đầu cho ba đứa cháu gái.
Mãn Bảo chạy tới, vui vẻ gọi một tiếng: "Mẹ, cha!"
Bà Tiền bật , tiếng bà đứa nhỏ hơn phân nửa là đạt ý nguyện. Bà híp mắt hỏi: "Ăn cơm ?"
"Ăn ạ, Bạch lão gia mời khách." Mãn Bảo chuyện với nữa mà xuống bậc cửa, cái m.ô.n.g nhỏ vặn vẹo, dịch thẳng đến bên cạnh cha , hào hứng : "Cha, cha đoán xem đây là cái gì?"
Lão Chu liếc tờ giấy trong tay cô bé, : "Là cái gì? Bài tập của con ? Có khen con ?"
"Không , đây là hợp đồng con ký với Bạch lão gia," Mãn Bảo : "Là con bảo cần mang lúa mạch đổi, bởi vì nhà thể trực tiếp bán lúa mạch cho Bạch lão gia."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-535.html.]
Lão Chu trợn mắt, ngạc nhiên hỏi: "Bán? Con đổi lấy tiền chứ đổi lấy lúa mạch ?"
Mãn Bảo gật đầu, chờ đợi cha khen ngợi.
Lão Chu run rẩy hỏi tiếp: "Con, con bán bao nhiêu?"
Mãn Bảo vô cùng kiêu ngạo đáp: "Bán hết sạch!"
Nghe , chỉ lão Chu mà cả Chu đại lang và mấy đang hóng mát trong sân cũng yên nữa, nhao nhao vây hỏi: "Bán hết ?"
Lão Chu vững, ngã từ ngạch cửa xuống đất. Ông vỗ đùi đen đét, nhịn kêu lên "Ôi trời ơi, ôi trời ơi". Chỉ tay Mãn Bảo mà nỡ đ.á.n.h cũng chẳng nỡ mắng, ông chỉ lóc: "Thật là đứa con phá gia chi tử, con đổi thành tiền thì tác dụng gì chứ? Tiền ăn , ăn hả?"
Lão Chu gào lên: "Lương thực vụ hè và vụ thu năm ngoái trong nhà chỉ còn chút ít đáy bồ, con đem bán sạch lúa mạch trong nhà , giờ già trẻ lớn bé trong nhà lấy gì mà ăn đây?"
Mãn Bảo ngẩn , cô bé chỉ mải mê kiếm tiền mà quên mất điều .
Tuy nhiên, cô bé nhanh chóng hồn, an ủi cha: "Cha, ạ. Bạch lão gia ngày mai tiền trao cháo múc, chúng tiền thì mua lương thực là mà."
Lão Chu nhịn lấy ngón tay ấn trán con gái, mắng: "Con gái , con sách đến ngu ? Con bán lương thực mua lương thực về, con tính toán kiểu gì ? Vào thế con lỗ bao nhiêu ?"
"Không lỗ ạ," Mãn Bảo : "Cho dù mua lúa mạch , con bán một đấu 150 văn, đó mua một đấu với giá 50 văn thì vẫn lãi to mà."
Thấy cha t.h.ả.m thiết quá, cái đầu nhỏ của Mãn Bảo xoay chuyển nhanh chóng, vội vàng : "Cũng nhất thiết lên huyện thành mua , nhà Thiện Bảo còn ít lúa mạch, con với , bảo bán cho nhà . Dù nhà cũng định bán lương thực ngoài mà."
Lão Chu vẫn còn , nhưng Chu nhị lang hét lớn một tiếng: "Cha!"
Lão Chu giật , đang định nổi giận thì Chu tứ lang chen tới, mắt sáng rực hỏi: "Mãn Bảo, nãy em bảo em bán cho Bạch lão gia bao nhiêu tiền?"