Bạch Thiện Bảo hỏi: "Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thể khiến họ giữ giá c.h.ế.t cứng?"
"Một chút nắm chắc cũng ."
Bạch Thiện Bảo: "..."
Mãn Bảo giải thích: "Ngươi tiểu nhị tiệm lương thực , hiện tại họ thu mua lúa mì ở nông thôn chỉ trả 30 văn một đấu. Chúng đòi 120 văn, Bạch thúc thúc đừng 120 văn, ổng mà chịu trả 40 văn thì trong thôn khối nhà bán ."
" của chúng là hạt giống mà."
"Dù cũng đều là lúa mì để ăn cả..."
Ba bàn bạc nửa ngày cũng kết quả khả quan nào. Mãn Bảo hết cách, hậm hực ăn hết thịt bàn, âm thầm hỏi Khoa Khoa trong lòng: "Khoa Khoa, ngươi cách nào ?"
Khoa Khoa tra cứu một loạt các trường hợp phân tích về tiếp thị trong Bách Khoa Quán : "Nếu Ký chủ độc quyền, tại thu mua bộ lúa mì trong thôn về tay ?"
Mãn Bảo trừng lớn mắt, hỏi: "Ta lấy nhiều tiền thế?"
Khoa Khoa đáp: "Đây là hạn chế về tài nguyên của bản Ký chủ, cái đoán , và cũng bất lực."
Mãn Bảo cảm thấy Khoa Khoa đang trở nên tính, vì thế hung hăng gắp thêm một đũa thức ăn, ăn xong mới về phía Bạch Thiện Bảo: "Ngươi bao nhiêu tiền?"
Bạch Thiện Bảo đề phòng hỏi: "Làm gì?"
"Nếu chúng mua hết lương thực của cả thôn thì ?"
Bạch Thiện Bảo trợn mắt: "Thế thì cần bao nhiêu tiền?"
Bạch Nhị Lang : "Các ngươi chẳng bảo đều giữ lúa mì để ăn, sẽ dễ dàng bán ngoài ?"
Mãn Bảo suy tư: "Vậy nếu chúng mua lúa mì về đổi với họ thì ?"
Bạch Thiện Bảo bổ sung: "Lại bù thêm chút tiền nữa, bù bao nhiêu thì thích hợp? Một đấu năm văn nhé?"
"Ít quá ," Mãn Bảo khinh bỉ : "Ngươi keo kiệt thật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-517.html.]
"Không keo kiệt, nếu đưa nhiều, họ sinh nghi. Năm ngoái nhà họ đổi hạt giống với nhà các ngươi là một cân đổi một cân đấy."
"Thế thì khác, họ đổi hạt giống là để mang về trồng, chúng đổi hạt giống là để mang kiếm món hời lớn."
"Đối với họ thì cũng như thôi," Bạch Thiện Bảo : "Nếu chúng đổi về, hạt giống cuối cùng cũng biến thành lương thực chui bụng họ. Hơn nữa ngươi nghĩ tới , nếu chúng bán , thì cuối cùng lúa mì sẽ tồn đọng trong tay chúng , chúng còn khả năng bán tháo với giá thấp hơn , tương đương với việc mỗi đấu chỉ lỗ năm văn tiền , mà khi lỗ nặng hơn."
Bạch Thiện Bảo : "Cho nên kỳ thật một văn tiền cũng đưa thêm, một cân đổi một cân."
" ha," Mãn Bảo lúc mới nghĩ đến rủi ro, hậu tri hậu giác nhận : "Nếu Bạch thúc thúc mua hạt giống thì ?"
"Thì chúng bán như lúa mì thường chứ , còn nữa?" Bạch Thiện Bảo buông tay.
Bạch Nhị Lang đầu óc chút mơ hồ, một tràng dài của Bạch Thiện Bảo hiểu, cho nên trực tiếp hỏi thẳng: "Vậy rốt cuộc chúng đang kiếm tiền là đang lỗ tiền?"
Hai đứa cùng đồng thanh: "Xem cha !"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Mãn Bảo : "Cha nếu mua, thì chúng kiếm tiền."
Bạch Thiện Bảo : "Cha nếu mua, thì chúng lỗ tiền."
"Lỗ nhiều ?"
Bạch Thiện Bảo tính toán : "Không chỉ lỗ vụ thu hoạch , mà cả vụ hè và vụ thu cũng sẽ lỗ luôn đấy."
Rốt cuộc trong thôn 60 hộ, lúc đổi giống từ nhà họ Chu hơn 50 hộ, nhiều trồng lúa mì như , chẳng may mỗi nhà trồng năm sáu mẫu thì cũng ít .
Bạch Nhị Lang vui: "Vậy chúng thế để gì? Thà rằng trực tiếp bán rẻ chút cho cha còn hơn, 120 văn thì một trăm văn ."
Bạch Thiện Bảo mắng : "Không chí khí!"
Mãn Bảo cũng : "Cũng chỉ lỗ thu hoạch một hai năm thôi mà, là tiền của Thiện Bảo, lấy lãi, mạo hiểm chút mà khả năng kiếm nhiều nhiều tiền, tại ?"
Bạch Thiện Bảo : "Ai bảo lấy lãi?"
"Người một nhà vay tiền còn đòi lãi, đồ keo kiệt!"