Năm ngoái khi đê Kiền Vĩ vỡ, còn ở Hàn Lâm Viện, khéo phụ trách chép công văn qua , lúc bộ bá tánh còn sống ở Ích Châu đều bỏ chạy ngoài.
Sau khi cứu tế, bá tánh còn nguyện ý trở cố hương cũng , thì dù đất đai thể canh tác cũng chẳng ai .
Ví dụ như trong huyện La Giang hiện vẫn còn giữ ít lưu dân Ích Châu.
Dương Hòa Thư nghĩ đến đây trong lòng khựng . Nếu tình hình bên Ích Châu tệ như , khuyên đám lưu dân rời ?
Giữ an trí ngay tại chỗ chẳng hơn ?
Nếu thể về đón thêm nhà còn sót đến đây thì càng .
Trong mắt Dương Hòa Thư lóe lên ánh sáng rực rỡ. Vừa hồn, liền thấy ba đứa trẻ và tiểu nhị đều đang với vẻ mặt kỳ quái.
Hắn nhịn ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Sao ?"
Bốn cùng lắc đầu. Mãn Bảo nghĩ: Dương đại nhân nhất định là đang nghĩ đến món gì ngon, nếu vẻ như đang chảy nước miếng thế ?
mà Khoa Khoa từng , thật quá cũng sẽ ghét, cho nên đôi khi chúng học cách im lặng.
Bạch Thiện Bảo hỏi giá lúa mì và thóc một nữa, đó thuận miệng hỏi: "Vậy tiệm các ngươi thu mua lương thực ?"
Mắt tiểu nhị sáng lên, : "Thu chứ, thu chứ. Nhà tiểu công t.ử lương thực bán ?"
"Các ngươi thu lúa mì bao nhiêu tiền một đấu?"
"30 văn một đấu."
Dương Hòa Thư cũng nhịn nhíu mày: "Vừa chúng mới hỏi giá, bột mì trắng các ngươi bán 90 văn một đấu."
" , lúa mì nghiền thành bột trắng là hao hụt mà."
cũng thể nào hao hụt gấp ba chứ?
Tiểu nhị : "Giá của chúng tính là công đạo , khách quan tin cứ các cửa hiệu khác hỏi thăm xem, những nhà khác đa phần chỉ trả 28, 29 văn một đấu thôi."
Mãn Bảo thì chỉ đống hạt mạch vàng óng trong góc hỏi: "Cái thì , cái bao nhiêu tiền?"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Đó là hạt giống lúa mì, đắt hơn, tính theo đấu mà tính theo cân, một cân mười hai văn."
Một đấu đại khái mười hai cân, cho nên một đấu ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-511.html.]
Mãn Bảo tính nhẩm một chút, líu lưỡi : "Thế là 144 văn một đấu cơ đấy."
Bạch Thiện Bảo cũng thấy hạt giống trong góc, mắt lóe sáng, đầu Mãn Bảo. Mãn Bảo cũng lúc , hai nhịn cùng nhếch miệng hớn hở.
Mãi đến khi khỏi tiệm lương thực, Dương Hòa Thư mới cúi đầu kỳ quái hai đứa trẻ: "Các ngươi ngây ngô cái gì thế?"
Bạch Thiện Bảo toét miệng , đầu lắc như trống bỏi: "Không gì, con về nhà."
Mãn Bảo cũng : "Con cũng về nhà."
Bạch Nhị Lang: "Bây giờ tỉnh táo , về nhà nữa."
Mãn Bảo thèm để ý đến , với Bạch Thiện Bảo: "Ta mua chút thịt, đó về luôn."
"Ta cùng với ngươi, cũng mua chút thịt mang về."
Bạch Nhị Lang vui lắm, bĩu môi.
Dương Hòa Thư liền dừng bước. Hắn từng qua chợ bán thịt, chỗ đó mùi chẳng dễ ngửi chút nào, cho nên vẫy tay từ biệt ba đứa trẻ: "Vậy đợi các ngươi tới huyện thành, đưa các ngươi về nhà khách."
"Không thành vấn đề, Dương đại nhân còn gặp ."
Dương Hòa Thư bật : "Sau còn gặp . Còn nữa, rảnh rỗi thì bớt xem mấy cái thoại bản , các ngươi tuổi còn nhỏ, coi chừng hỏng tính nết."
Ba đứa trẻ chột lè lưỡi, xoay chạy biến.
Đại Cát lặng lẽ theo .
Lúc Dương Hòa Thư mới phát hiện sự tồn tại của Đại Cát.
Hắn nheo mắt về phía : "Dọc đường hề để ý đến gã hạ nhân của Bạch gia, là hộ vệ ?"
Vạn Điền: "..." Ngài để ý , ngài để ý đến ?
"Thiếu gia, hỏi , là gia đinh của Bạch Thiện thiếu gia."
"Gia đinh , thế thì chính là hộ vệ ."
Vạn Điền sửa lời , Dương Hòa Thư cũng để tâm lắm, nhà nào mà chẳng mấy tên gia đinh hộ vệ chứ?