Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-12-03 08:18:55
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dương Hòa Thư đưa hai cuốn sách chọn cho ông chủ, bảo tùy tùng thanh toán dẫn bọn trẻ về phía quán cơm.

 

Trước đều xe ngựa, giờ cũng dựa hai chân. Không còn cách nào khác, nếu cưỡi ngựa hoặc xe thì đến nửa giờ hết một vòng huyện thành, thế thì còn gì thú vị?

 

Để g.i.ế.c thời gian, chi bằng cứ bộ, còn thể ngắm những phong cảnh khác lạ.

 

Đoàn chậm rãi tới quán cơm. Dương Hòa Thư phòng riêng mà tìm một chỗ lầu hai.

 

Ba đứa trẻ tự tìm chỗ xong, Bạch Thiện Bảo ngó xung quanh : "Cảm giác huyện thành náo nhiệt hơn một chút."

 

"Vậy ?" Dương Hòa Thư cũng quanh, : "Có thể là do đó bận rộn vụ xuân, rảnh ngoài dạo, giờ vụ xuân xong, ai nấy đều thời gian."

 

"Cũng hẳn là thế," Mãn Bảo là đến huyện thành nhiều nhất, cô bé ngoài cửa sổ : "Chắc chắn còn vì đóng phí thành nữa, cho nên đều thích thành. Ngài xem kìa, bên nhiều trẻ con."

 

Mọi liền xuống lầu, thấy một đám trẻ con đang đùa vây quanh một bán tò he, mỗi khi chủ quán xong một con tò he, lũ trẻ reo hò ầm ĩ.

 

Bạch Thiện Bảo và Bạch Nhị Lang vẻ mặt tán đồng gật đầu.

 

Dương Hòa Thư ngẩn , hỏi: "Việc thì liên quan gì đến phí thành?"

 

"Đương nhiên là chứ, phí thành thì lúc nào thì ." Mãn Bảo Dương Hòa Thư, chân thành : "Dương đại nhân, ngài thật sự là một vị quan huyện ."

 

Dương Hòa Thư: "..." Hắn bao nhiêu việc suốt dọc đường cũng ai khen một câu là quan , chỉ vì miễn phí thành mà khen ?

 

Tại hủy bỏ phí thành nhỉ?

 

À, là vì cảm thấy cần thiết.

 

Một văn tiền, hai văn tiền, thể sổ sách chi tiết , lính canh cửa, tổng kỳ, đến chủ bộ bên đều khả năng bớt xén giữ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-507.html.]

Số tiền tập hợp về huyện nha mỗi tháng cũng chẳng bao nhiêu, ngược còn lãng phí thời gian của , đồng thời cũng lãng phí thời gian của bá tánh.

 

Cho nên liền hủy bỏ.

 

Thế nhưng...

 

Dương Hòa Thư chút mơ hồ: "Chỉ một văn tiền thôi mà, sẽ vì thế mà thành ?"

 

"Đương nhiên ," Mãn Bảo như chuyện hiển nhiên: "Một văn tiền thể mua một cái bánh bao chay, hai văn tiền là mua một con tò he. Nếu và các cháu trai cháu gái đều thành, là mất mười văn tiền, tiền đó thể mua năm con tò he đấy."

 

Dương Hòa Thư: "..." Nghe cũng nhiều thật.

 

"Nếu tốn mười văn tiền, thà chỉ để một thành, lấy chín văn còn mua đồ ăn ngon, chúng ở nhà chờ thì hơn." Mãn Bảo : "Trước trẻ con thôn ít khi thành vì quá xa, mà từ khi phí thành, lớn cũng thích nữa. Nếu thiếu đồ gì thì chợ phiên mua, chợ phiên thì nhờ thành mua giúp, nhị ca thường xuyên giúp trong thôn mua đồ đấy."

 

Dương Hòa Thư nhịn siết chặt tay. Hắn chẳng thể ngờ rằng, phí thành ảnh hưởng lớn đến thế. Này, chẳng chỉ là một hai văn tiền thôi ?

 

Mãn Bảo nghi ngờ : "Ngài sẽ định thu phí thành đấy chứ?"

 

Dương Hòa Thư hồn, lắc đầu: "Sẽ , phí thành đáng để thu."

 

" đấy, đúng đấy, ngài đừng học theo Phó huyện lệnh nha, nếu còn bán kẹo cho ngài nữa."

 

Dương Hòa Thư tò mò hỏi: "Tại bán kẹo cho ?"

 

Mãn Bảo nghiêm trang đáp: "Để kiếm tiền đóng phí thành chứ ."

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Dương Hòa Thư chỉ cho rằng cô bé đang đùa, nên ha ha tiếp tục đề tài nữa, nhưng ghi nhớ chuyện phí thành trong lòng.

 

Hắn bá tánh tấp nập bên , thầm nghĩ: Nếu Phó huyện lệnh tiền nhiệm một hai văn tiền phí thành ngăn cản nhiều đến , hối hận .

 

 

Loading...