Ông chủ hiệu sách dường như Bạch Nhị Lang vốn chẳng ham hố gì chuyện sách vở, nên khi thấy bước , ông liền sai tiểu nhị chuyển ngay cho một chiếc ghế , còn cho bưng lên một đĩa điểm tâm để tiếp đãi.
Sở dĩ ông ân cần như là bởi Bạch gia chính là khách hàng lớn của hiệu sách bọn họ.
Không dám là lớn nhất, nhưng chắc chắn trong ít những khách hàng "sộp" nhất.
Chưa kể đến việc Bạch Thiện Bảo thường xuyên tới mua sách, giấy và bút mực, mà Bạch lão gia càng đúng giờ hơn, cứ sách mới là mua về gửi .
Người nhận thì ông , nhưng hễ sách mới nhập về, Bạch lão gia cơ bản đều mua một bộ để sưu tầm.
Mà vị tiểu thiếu gia mua đồ càng chẳng bao giờ giá, chỉ cần thích là mua, tay vô cùng hào phóng.
Ông chủ tít mắt tiếp chuyện Bạch Nhị Lang, sợ buồn chán nên còn bưng nóng , hàn huyên với đủ thứ chuyện, chẳng hạn như dạo tiểu công t.ử đang gì, đang sách gì...
Bạch Nhị Lang đang rảnh rỗi sinh nông nổi, vốn thích sách, chơi một cũng chẳng thú vị, giờ trò chuyện cùng tự nhiên thấy .
Hai trò chuyện khí thế ngất trời, trong khi Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo thì mỗi một nơi tìm kiếm những cuốn sách kệ.
Khi Dương Hòa Thư dạo bước hiệu sách, liếc mắt một cái liền thấy ngay Bạch Nhị Lang đang bên quầy chuyện. Theo bản năng, về phía các kệ sách bên trong, quả nhiên thấy bóng dáng hai đứa trẻ .
Dương Hòa Thư nhịn mỉm , chắp tay lưng .
Ông chủ ngẩng đầu thấy Dương Hòa Thư, lập tức định dậy chào đón.
Dương Hòa Thư , ấn tay hiệu cho ông cứ , thẳng trong hiệu sách.
Bạch Nhị Lang cũng thấy Dương Hòa Thư, nhưng dậy mà chỉ lười biếng chào một câu: "Dương đại nhân."
Dương Hòa Thư gật đầu, hỏi: "Hôm nay các ngươi học ?"
"Tiên sinh cho chúng nghỉ, bảo chúng tới mua que tính."
"Ồ, các ngươi học dùng que tính ?" Dương Hòa Thư đ.á.n.h giá vóc dáng bé một chút, : "Kể cũng nhanh thật, xem các ngươi học toán tồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-506.html.]
Ông chủ hiệu sách mà kinh ngạc thôi, đây là... quen ?
Dương Hòa Thư thẳng kệ tìm sách, Bạch Nhị Lang cũng quấn lấy chuyện nữa mà đầu bảo ông chủ: "Vừa nãy chúng đến nhỉ?"
Ông chủ đáp: "...Nói đến chuyện các xuống sông đào bùn nặn thành pháo đất để chọi ."
"À, đúng ." Bạch Nhị Lang uống một ngụm , tiếp tục câu chuyện dang dở.
Gần một canh giờ , Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo mỗi cầm hai ba cuốn sách .
Ông chủ ngờ Mãn Bảo cũng mua tận hai cuốn, khỏi hỏi: "Tiểu nương t.ử kiếm tiền ?"
Mãn Bảo kiêu ngạo đáp: "Cha con cho đấy."
Ông chủ liền hiểu , đây là tiền sẵn, mua sách sẽ thấy tiếc.
Ông chủ tính tiền cho cô bé, tính tiền sách cho Bạch Thiện Bảo.
Mãn Bảo tiêu sạch tiền cha cho, lúc mới mãn nguyện giao cặp sách cho Đại Cát, thì thấy Huyện lệnh Dương đang phía , liền vui vẻ reo lên: "Dương đại nhân, khéo quá nha."
Dương Hòa Thư bật : "Ta đến đây hơn nửa canh giờ , qua mặt ngươi ba bốn mà giờ ngươi mới phát hiện ."
Bạch Thiện Bảo cũng tò mò một cái.
Dương Hòa Thư liền hai đứa trẻ đều nhận , chút hổ ho nhẹ một tiếng, : "Sắp đến buổi trưa , mời các ngươi dùng cơm trưa nhé?"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Được nha, nha." Ngay cả Bạch Nhị Lang cũng vui vẻ hẳn lên, nhao nhao đề xuất: "Chúng quán cơm nào trong huyện ăn ngon nhất đấy."
Dương Hòa Thư ha hả, vui vẻ : "Ta cũng ."
Cả cái huyện thành chỉ vài quán cơm, quán lớn cũng chỉ một nhà, mà cho ?
Tuy chỉ mới đến nhậm chức hơn ba tháng, nhưng ăn qua tất cả các quán cơm lớn nhỏ trong huyện, thậm chí buồn chán đến mức suýt chút nữa ăn cả ở các quầy hàng ven đường.