Mãn Bảo thật, chủ yếu vì Lão Chu quan tâm đến nông trang nhỏ của chúng, tối nào ăn cơm xong cũng hỏi han, kể chuyện nhà , Mãn Bảo nên nhớ hết.
"Năm nay nhà cháu định cày kỹ cả mảnh ruộng ở Tiểu Lĩnh, chỉ cần hạn hán ngập úng thì sẽ thu kha khá lương thực. Ở Tiểu Lĩnh loại quả dại chua chua, qua tiết Thanh Minh là ăn . Dương đại nhân, đến lúc đó chú đến đây cháu mời chú ăn nhé."
Bạch Nhị Lang tiếp lời ngay: "Cháu , gọi là quả chua (toan quả quả), cháu thích ăn quả màu đỏ nhất."
Bạch Thiện Bảo: "Màu đen ngon hơn."
Mãn Bảo gật đầu: "Màu đen ngọt hơn, màu đỏ chua lắm."
Ba đứa trẻ lái chủ đề sang chuyện quả dại đầy núi. Dương Hòa Thư thấy thú vị, hỏi: "Ở đây nhiều quả dại lắm ?"
Bạch Thiện Bảo: "Nhiều lắm ạ, nhưng ăn ."
Mãn Bảo: "Nên vẫn tự trồng."
"Các cháu còn trồng cây ăn quả ?"
Mãn Bảo chỉ ngọn núi của Tư: "Đấy, mới trồng cách đây lâu, hai ba năm nữa là quả ăn."
Bạch Nhị Lang chê bai: "Lâu quá, cháu bảo cha mua cây to về trồng, thu quả ăn luôn."
Bạch Thiện Bảo khinh bỉ sự thiếu hiểu của bạn: "Cây to thế khó sống lắm, nuôi từ nhỏ hơn bao nhiêu? Cậu ăn quả thì tự bỏ tiền mua ."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Cây to đắt lắm."
Dương Hòa Thư chúng chuyện, thỉnh thoảng hỏi vài câu dẫn dắt, chẳng mấy chốc nắm rõ tình hình nông trang. Lần đến để ý lắm, mới thấy hơn 100 mẫu đất quy hoạch sử dụng đa dạng. Dưới chân núi hoang còn dành riêng một khu nuôi gà.
Dương Hòa Thư hỏi: "Các cháu trồng nhiều thứ, nuôi nhiều con thế, chỉ ba đủ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-490.html.]
"Không đủ ạ," Bạch Thiện Bảo , "Nên cháu bảo bà nội , đợi xong đợt bận rộn sẽ thuê thêm ."
Mãn Bảo thấm nhuần trí tuệ của Lão Chu, : "Thực cưới vợ cho mấy chú là nhất. Cha cháu bảo đủ dùng thì cưới vợ là xong."
Dương Hòa Thư: "..."
Bạch Thiện Bảo suy nghĩ nghiêm túc : " hình như chẳng ai chịu lấy các chú ."
Dương Hòa Thư tinh thần phấn chấn, dân cũng là điều kiện quan trọng để huyện phát triển. Hắn hỏi: "Ba của các cháu đều vợ ?"
Ba chỉ vợ, mà đến nhà cũng ít khi về. Họ đuổi khỏi nhà thuê kiếm sống, công nhật hai năm mới định ở Bạch gia, trong thời gian đó về nhà một . ở quê ruộng, hoặc ruộng quá ít, cuộc sống khó khăn, thà ở thuê dài hạn cho Bạch gia còn hơn.
Cơ bản là, nếu quá lười biếng thì sẽ đuổi, đuổi thì ngày nào cũng cái ăn, sống . Không giàu sang phú quý, nhưng trong những năm thiên tai thì sống hơn các hộ nghèo bình thường, ít nhất c.h.ế.t đói, lưu dân.
Hiện giờ, lớn tuổi nhất trong ba 24 tuổi. Ở thôn Thất Lý, tuổi con cái đồng việc , như Chu Nhị Lang và Chu Tam Lang . Người trẻ nhất cũng 22 tuổi. Cả ba ai vốn liếng để cưới vợ.
Dương Hòa Thư hào hứng, vội cho gọi ba đến. Hắn tò mò tại họ mất đất. Ba Huyện thái gia chút khúm núm, câu hỏi của Dương Hòa Thư cũng họ ngơ ngác. Khi rời nhà họ cũng còn nhỏ, nhưng chuyện gia đình nhiều lắm. Ruộng đất mất thế nào ư?
Ba ngẫm nghĩ. Người thứ nhất : "Hình như là ông nội tiểu nhân bệnh, cha bán một mảnh ruộng mua thuốc, kết quả khỏi hẳn thì bệnh nặng thêm."
Hắn nhớ : "Không nhớ cha tiểu nhân vay tiền ai, đó đến đòi nợ, thu luôn phần lớn ruộng trong nhà. Ruộng ít, nuôi nổi nhiều , cha đuổi tiểu nhân và hai ngoài tự kiếm ăn."
Người thứ hai kể: "Vùng tiểu nhân ở hạn hán, mất mùa, cha ăn hết cả hạt giống để dành, đó dắt díu ăn xin."
Dương Hòa Thư: "..."
Mãn Bảo: "..."
"Tiểu nhân cũng cha dắt em út , tiểu nhân về nhà xem thử, họ về, ruộng cũng bỏ hoang. Trưởng thôn bảo nếu tiểu nhân về sẽ chia ruộng vĩnh nghiệp cho, nhưng tiểu nhân nghĩ một một , nông cụ, hạt giống, trồng trọt vay tiền mua, tiền ăn uống hàng ngày nữa, thà thuê còn hơn."