"Năm nay ông trời cho ăn còn , ai dám vô cớ ném bốn lượng bạc?" Lão Chu chậm rãi , "Trời mà thương thì trồng nhiều ruộng cũng vô ích. Đến lúc đó còn cơm ăn, gánh thêm khoản nợ khổng lồ, mà mất mạng."
" đấy, đúng đấy," dân làng nhao nhao ủng hộ Lão Chu, "Không thể mạo hiểm thế ."
Thế là những nhen nhóm ý định nợ trâu lập tức im lặng tiếng. Lý chính ngay sẽ thế . Hôm qua nhận tin, ông chuyện ở thôn Đại Lê, kết quả chẳng nhà nào chịu nợ.
Chu Hổ cũng do dự, chen qua đám đông tìm Mãn Bảo. Thấy nàng xong thông báo đang chắp tay lưng theo cha về, một già một trẻ dáng điệu y hệt .
Chu Hổ vội đuổi theo, kéo nàng hỏi nhỏ: "Mãn Bảo, em còn định nợ ?"
Mãn Bảo gật đầu: "Đương nhiên là nợ , em thấy em trả ."
Chu Hổ lưỡng lự. Hắn sợ như lời Lão Chu , lỡ mất mùa thì năm nay trả nổi thật. Không, kể cả mùa thì năm nay cũng chắc trả hết, ít nhất sang năm. con trâu thì nhà đỡ vất vả hơn nhiều, riêng việc cày ruộng thể tự , cần nhờ em nhà họ Chu nữa.
Thấy Chu Hổ rối rắm, Mãn Bảo ghé tai thì thầm: "Mai chúng lên huyện xem , cách xóa tiền lãi năm nay."
Chu Hổ ngạc nhiên: "Xóa kiểu gì?"
Mãn Bảo gian như con hồ ly nhỏ: "Đến lúc đó sẽ ." Dứt lời nàng chạy theo cha.
Lão Chu thấy con gái chạy về, hỏi: "Con gì với thằng Hổ mà lâu thế?"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Mãn Bảo nhớ với cha chuyện nợ trâu, bèn bảo: "Cha, mai con lên huyện, đến lúc đó sẽ mang cho cha một món quà lớn."
Lão Chu ha hả: "Quà lớn gì thế?"
"Nói mất linh."
"Được , con ," Lão Chu ngăn cản, , "Mai nhị ca con lên huyện bán đậu phụ và đồ tre đan, bảo tứ ca ngũ ca cùng con, dù trời trở lạnh, chúng nó ở nhà cũng chẳng việc gì."
Mãn Bảo đồng ý.
Mùa xuân rau cỏ khan hiếm. Tiền thị và Tiểu Tiền thị gieo hạt rau lâu, mới nhú mầm. Vì rét nàng Bân nên họ phủ rơm rạ lên che chắn, đợi qua đợt rét mới bỏ . Nên hiện tại trong nhà ngoài rau khô, dưa muối thì chỉ rau dại ngoài đồng. Mãn Bảo thích ăn rau dại vì thấy đắng, tất nhiên nếu Tiểu Tiền thị nấu thì cũng miễn cưỡng ăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-477.html.]
Tiền thị đoán thành phố giờ cũng đói rau, nên bó mấy bó rau dại Đại Đầu hái bỏ sọt tre, bảo Chu Nhị Lang mai mang bán thử.
"Bán thì bán, bán thì mang về nhà ăn."
Chu Tứ Lang chê bai: "Có mấy mớ rau dại mà cũng mang về, đồng hái là mà."
"Anh tưởng rau dại dễ kiếm lắm ," Tiền thị đ.ấ.m con trai một cái, "Giờ trong thôn khối nhà ăn rau dại nhiều hơn cơm, họ hái sạch . May nhà đông trẻ con nên mới kiếm chút đỉnh."
Lão Chu gật đầu: "Phải đấy. Từ mai nhà ăn cháo loãng cả ba bữa, việc nặng thì ăn nhiều gì?" Ông dặn Tiểu Tiền thị: "Nấu canh bột thì cho nhiều nước, ít bột thôi."
Tiểu Tiền thị .
Lão Chu đám cháu đang xổm chữ trong sân, nghĩ ngợi bảo: "Mai nhiều đậu phụ chút, để cho nhà ăn nhiều hơn. Thứ đắt, ăn cũng . Đậu tương nhà còn nhiều mà?"
"Vậy tối nay con ngâm thêm đậu."
Lão Chu gật đầu hài lòng, xổm sang một bên hút thuốc.
Sáng hôm , Mãn Bảo ăn tào phớ, trứng hấp và nửa bát canh bột. Nàng lớn, rèn luyện thời gian qua nên thể tự bộ từ thôn Thất Lý lên huyện thành.
Chu Hổ đợi sẵn ở cổng thôn từ sớm, thấy em nhà họ Chu đến liền nhập bọn, còn giúp Chu Nhị Lang đẩy xe. Chu Nhị Lang mới Chu Hổ cũng lên huyện, tò mò hỏi: "Vợ hết t.h.u.ố.c ?"
"Không, lên huyện hỏi chuyện nợ trâu." Hắn thấy Mãn Bảo đúng, lên xem , nếu xóa lãi năm nay thì càng nợ.
Chu Nhị Lang kinh ngạc: "Cậu định nợ trâu á?"
Chu Hổ càng ngạc nhiên hơn: "Nhà chẳng cũng định nợ ?"
Chu Nhị Lang suýt đẩy xe lao xuống mương, trố mắt Mãn Bảo.
Mãn Bảo kiêu hãnh tuyên bố: " thế, đây là món quà lớn tặng cả nhà. Nhị ca, trâu nhà sẽ cày sâu cuốc bẫm bao nhiêu ruộng đất!"