Dương Hòa Thư rõ ràng ngờ tới, kinh ngạc hỏi: " sách vở giấy bút cũng tốn tiền chứ, lão trượng chịu chi khoản cũng là khá ."
Dọc đường , đừng nhà nghèo bình thường, ngay cả nông hộ khá giả chút cũng dám dễ dàng cho con học. Hắn hỏi qua, họ đều bảo sách khó, chữ khó, nhà chút tiền cho con học, lỡ học một hai năm nhà gánh nổi nữa đón về, chữ chẳng học mấy quên sạch, thế chẳng phí tiền ?
Phải với dân thường, chi phí sách vở giấy bút lớn. Hai năm thể khá nhiều chữ, sách đơn giản, nhưng nếu liên tục mua sách và luyện chữ thì một thời gian cũng quên sạch. Thanh thiếu niên học nhanh nhưng quên cũng nhanh.
Dương Hòa Thư đếm đầu đám trẻ nhà họ Chu, thầm gật đầu. Mua nhiều sách vở giấy bút thế , xem nhà họ Chu chi tiêu cũng lớn. Đồng nghĩa với việc nhà họ chắc chắn nghèo lắm.
Ai ngờ ý nghĩ lóe lên, Lão Chu lớn: "Tiên sinh là chịu khổ bao giờ. Trong nhà sách , mua thêm gì."
Lão Chu kéo con gái gần, khoe với Dương Hòa Thư: "Tiên sinh của con gái là , mỗi dạy sách mới đều chép cho nó một cuốn. Mãn Bảo học xong, tự về nhà luyện chữ chép một hai cuốn. Cuốn chép thì cho đám trẻ trong nhà xem, cuốn thì trả cho Tiên sinh. Lần ở trường trò nào tốn tiền mua sách đắt ở hiệu sách thì trả chút tiền giấy mực lấy cuốn đó từ chỗ Tiên sinh."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Dương Hòa Thư há hốc mồm.
" cũng chẳng mong chúng nó thầy đồ gì . Thú thực thấy nhà nông chỉ cần ruộng, tính toán chút đỉnh, cái tên là . Sau nộp thuế thể tự tính, cần nhờ lý chính, ký tên là xong, đỡ điểm chỉ." Đây là suy nghĩ thật lòng của Lão Chu, " bà nhà với con gái đều bảo sách . Nếu thì cứ thôi, dù ở nhà chúng cũng chơi, thà xổm trong sân cầm que tập còn hơn."
Dương Hòa Thư: "... Vậy là cũng giấy bút luôn?"
"Ôi dào, thứ đó đắt lắm. Con gái và các nó bán kẹo kiếm ít tiền, cơ bản đều dồn mua giấy bút, thi thoảng gia đình bù thêm chút ít. Một thỏi mực mua mấy cân thịt đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-473.html.]
Mãn Bảo đính chính: "Có ba cân thôi."
"Ba cân mà nhiều ? Đủ ăn ba bữa ."
Dương Hòa Thư giờ mới hiểu, hóa nhà họ Chu đông học thế nhưng chẳng tốn mấy đồng, cơ bản chỉ tốn tiền giấy bút cho Mãn Bảo. Hắn xoa cằm suy tư, ánh mắt quét qua từng nhà họ Chu, lúc mới phát hiện trừ Mãn Bảo mặc quần áo vải bông còn mới, những khác đều mặc đồ vá chằng vá đụp. Hắn còn thấy Chu Ngũ Lang rách một mảng ở nách kịp khâu.
như Mãn Bảo , nhà họ nghèo. Dương Hòa Thư Mãn Bảo, đám trẻ đang bón phân gieo hạt ngoài đồng, vẫn cảm thấy gì đó sai sai.
Hắn hỏi Lão Chu: "Ta thấy nhà khác đều cho con trai học, nhà lão trượng ngược thế?"
Lão Chu đáp ngay cần suy nghĩ: "Thì Tiên sinh cũng ưng mấy đứa nhà , ông chỉ chấm Mãn Bảo thôi. Hơn nữa đám cháu thông minh bằng con gái , con bé học thuộc lòng giỏi lắm, ba bốn là thuộc. Mấy thằng nhãi chắp tay lưng cả buổi, gấp sách là quên ngay câu đầu. Chúng nó theo Tiên sinh học cũng chẳng về dạy cho khác ."
Dương Hòa Thư gật gù, Mãn Bảo đang đắc ý, nhịn thầm. là thông minh nhất vùng thật... , là thông minh thứ hai chứ?
Hắn tò mò hỏi Mãn Bảo: "Cháu bảo cháu là thông minh nhất trong vòng trăm dặm, câu ai với cháu thế?"
"Là Thiên Tôn lão gia đấy!" Tiền thị nãy giờ vẫn để ý bên , đặt cái ki xuống khẳng định, "Lúc Mãn Bảo mới một tuổi, mơ thấy Thiên Tôn lão gia bảo Mãn Bảo nhà là đứa trẻ thông minh nhất trong vòng trăm dặm. Có điều chuyện chúng chỉ dám trong nhà chứ dám khoe ngoài."
Một dân đang nghỉ ở mảnh ruộng bên cạnh thì phá lên: "Thím Tiền ơi, Mãn Bảo lời thím . nhớ mấy năm con bé thế , ha ha ha, nó còn bảo là bạn nó cơ, hóa là thím !"