Dương Hòa Thư ngờ trâu tác dụng lớn thế, vội hỏi: "Vậy nếu nha môn đồng ý cho nợ tiền mua trâu, nợ ?"
Mãn Bảo thẳng dậy, chuyện nãy còn bàn xong , Dương huyện lệnh định bỏ rơi nàng tìm "mối" mới ?
"Thế , trâu thứ nhà chúng mua nổi?"
Người nông dân rõ ràng gan lớn và sự quyết đoán như Mãn Bảo, thậm chí coi đây là chuyện : "Nha môn mà thế á? Cho nợ chắc chắn tính lãi, đến lúc trả thì nhà cửa ruộng vườn tịch thu hết, thế thì oan uổng lắm?"
"Lãi suất đắt, một lượng bạc mỗi tháng chỉ mười hai văn tiền."
Người nông dân tặc lưỡi lắc đầu: "Một con trâu đắt lắm, nha môn thế là mát ăn bát vàng , chẳng dại mà nợ."
Dương Hòa Thư: "..."
Hắn sang Mãn Bảo. Mãn Bảo mắt sáng long lanh : "Chú cháu , cháu tin tưởng huyện nha, thật đấy!"
Dương Hòa Thư thu hồi tầm mắt, đổi chủ đề hỏi thăm chuyện đồng áng dậy định . Vừa vặn đến giờ cơm, vợ nông dân thấy họ chuyện việc, bèn lấy cơm trưa mời đám trẻ ăn cùng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nhà họ cũng chẳng khá giả gì, bánh màn thầu đen từ vỏ trấu nghiền trộn bột mì, kèm theo một bát rau nguội ngắt. Họ mời Mãn Bảo ăn cùng. Nhóm Mãn Bảo từ chối, họ cũng ép, hiện tại nhà ai lương thực cũng thiếu, chỉ là mời khách sáo thôi.
Người mời Mãn Bảo ít, đúng giờ cơm trưa, các gia đình đều lên bờ ruộng, tìm chỗ cỏ mọc dày xuống mở giỏ cơm. Mãn Bảo qua cũng chào hỏi, từ chối là họ thôi mời nữa.
Dương Hòa Thư quan tâm đến bữa trưa của họ. Đi dọc đường, mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng khó chịu. Những thứ đừng là ăn, khi đến huyện La Giang còn từng thấy bao giờ. Dương Hòa Thư sẽ ăn, vì hai ngày nay nếm thử đồ ăn của ít nông dân , thực sự khó nuốt.
Hắn tìm thêm vài nhà chuyện, cũng hỏi về việc huyện nha cho nợ trâu, nhưng ngoài dự liệu của Dương Hòa Thư, ai đồng ý cả.
Dương Hòa Thư bắt đầu nghi ngờ Mãn Bảo cố ý gài .
Mãn Bảo : "Nhà trưởng thôn trâu nên chắc chắn mua. Nhà Chu Hổ giờ nghèo lắm, chú mau đến xem thử ?"
Chu Hổ một thể cày ruộng nên vụ xuân năm nay vẫn chung với nhà họ Chu. Tuy cùng chỗ nhưng ăn riêng. Nhà họ Chu thói quen về nhà ăn để nghỉ trưa, còn Chu Hổ về, cùng hai con trai ăn trưa tại chỗ, định lát nữa tranh thủ xem ruộng nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-471.html.]
Thấy nhóm Mãn Bảo đến, tươi vẫy tay: "Các em ăn trưa ? Qua đây ăn với chút ?"
Mãn Bảo từ chối khéo: "Bọn em ăn . Anh Chu Hổ, đây là Dương , đến hỏi chuyện."
Chu Hổ tò mò Dương Hòa Thư: "Hỏi chuyện gì thế?"
Mãn Bảo chê Dương Hòa Thư chuyện rào đón, bèn nhanh nhảu : "Chú hỏi , nếu huyện nha đồng ý cho nợ một con trâu, ?"
Chu Hổ do dự: "Có lấy tiền ?"
"Có chứ," Mãn Bảo chắc chắn lắm, "Bà Lưu bảo một con trâu hơn 3200 tiền... À mà , Dương , chú cho cháu nợ bạc nợ tiền đồng?"
"Ta cho cháu nợ trâu."
"Trâu cũng mua bằng tiền mà," Mãn Bảo kiên trì, "Nếu một con trâu giá ba lượng 200 văn, thì 200 văn cháu lo , chỉ cần nợ chú ba lượng thôi. Thế tính lãi cũng dễ. Vậy chú cho bọn cháu nợ bạc tiền đồng?"
"Nếu cần ba lượng thì tự nhiên là nợ bạc."
"Chú đưa bạc cho cháu ? Rồi cháu cầm tiền mua trâu với huyện nha, giấy tờ ký với các chú là giấy vay bạc."
Dương Hòa Thư nghi ngờ nàng: "Sao phiền phức thế? Trực tiếp nợ trâu hơn ? Cháu nợ bao nhiêu tiền, rõ , ký giấy nợ, trả phần thừa là xong."
"Không , thế loạn lắm. Cháu thấy cứ ký riêng là nhất, nợ bạc , mua trâu, tách hai việc ."
Chu Hổ hai cò kè mặc cả, nhịn hỏi: "Mãn Bảo, nhà em định nợ trâu ?"
"Vâng," Mãn Bảo gật đầu, "Dùng kéo cày mệt lắm, một con trâu tác dụng lớn, ít nhất bằng hai lao động, trâu khỏe thì bằng ba."
Chu Hổ cụp mắt suy nghĩ, ngẩng lên hỏi Dương Hòa Thư: "Vị , nếu một năm trả tiền, thể bán trâu trả nợ ?"