Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 469

Cập nhật lúc: 2025-11-27 07:07:30
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mọi về phía thôn Thất Lý. Đến gần Đại Loan, thấy lao động rải rác khắp cánh đồng.

 

Dương Hòa Thư dừng bước. Cảnh tượng ở đây cũng giống những gì thấy hai ngày nay: đều dùng sức để kéo cày. Riêng việc kéo cày và giữ cày tốn ít nhất hai lao động. Nếu nhà hai thanh niên trai tráng thì còn đỡ, một kéo, một giữ. Còn thì chỉ thể để phụ nữ giữ cày, phía là một đàn con nheo nhóc phụ giúp, hiệu suất như thể gọi là cao.

 

Nếu trâu...

 

Dương Hòa Thư hỏi Mãn Bảo: "Một con trâu giá 3000 tiền ?"

 

"Hơn một chút ạ, mà cũng dễ mua," Mãn Bảo mua trâu nên tất nhiên hỏi thăm bà Lưu, nàng , "Chợ trâu ít trâu lắm, nha môn điều về cũng nhiều, chỉ bà Lưu lợi hại mới mua một lúc ba con."

 

Dương Hòa Thư gật đầu. Hỏi tiếp: "Nếu trâu, nhà cháu mua ?"

 

Mãn Bảo rối rắm: "Cha cháu chịu chi tiền lúc ."

 

Dương Hòa Thư cha nàng lo lắng điều gì, suy tư một chút : "Nếu nha môn đồng ý cho nợ thì ?"

 

Mắt Mãn Bảo sáng rực: "Còn chuyện đó nữa ạ? Thế tính lãi ?"

 

"Cháu cũng lãi suất cơ ?"

 

"Đương nhiên là , cháu còn cả vay nặng lãi nữa cơ. Người của sòng bạc thích cho vay nặng lãi nhất, bọn họ đều là !"

 

Dương Hòa Thư gật gù: "Cho vay nặng lãi là phạm pháp, nhưng dân cáo quan xử. Nha môn giống sòng bạc, tất nhiên sẽ lấy lãi cắt cổ, nhưng vẫn một chút lãi, nếu thì ai cũng tranh nợ, lúc đó cho ai, cho ai?"

 

Mãn Bảo bắt đầu tính toán kho bạc nhỏ của , hỏi: "Bao giờ trả? Lãi suất bao nhiêu?"

 

Dương Hòa Thư suy tính một chút, tìm trong trí nhớ vài tiền lệ : "Ta nhớ một tiền lệ triều đình cho dân vay tiền, lãi suất một lượng bạc mỗi tháng từ 12 văn đến 36 văn cố định, tùy mục đích sử dụng. Như các cháu vay để ruộng, định cho cháu mức thấp nhất là 12 văn, thấy thế nào?"

 

Mãn Bảo trong lòng gảy bàn tính: Một lượng lãi 12 văn, ba lượng là 36 văn. Muộn nhất là đến vụ thu hoạch mùa thu, lúc đó chia lợi nhuận từ ruộng, 3216 tiền nàng vẫn thể xoay xở .

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Mãn Bảo gật đầu ngay: "Được ạ, cháu mua một con."

 

Bạch Thiện Bảo lập tức chen : "Chúng cháu cũng mua một con. Đất nhiều, chỉ dựa ba con trâu vẫn thiếu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-469.html.]

 

Lãi suất rẻ thế , chiếm món hời thì ngứa ngáy lắm.

 

Dương Hòa Thư tủm tỉm : "Tình huống của các cháu phù hợp, trâu chỉ cho hộ nghèo (bần hộ) nợ thôi."

 

Hắn nghi ngờ Mãn Bảo: "Nhà cháu là hộ nghèo hả?"

 

Mãn Bảo khẳng định chắc nịch: "Đương nhiên , nhà cháu nghèo ơi là nghèo."

 

"Con gái hộ nghèo mà cũng học?"

 

Mãn Bảo nhanh nhảu đáp: "Cháu học mất tiền. Tiên sinh thấy cháu thông minh lanh lợi nên nhận đồ , chỉ miễn học phí mà sách vở cũng là Tiên sinh chép cho cháu, cả giấy bút ban đầu cũng là Tiên sinh tặng."

 

Dương Hòa Thư càng nghi ngờ: "Tiên sinh của các cháu thế ?"

 

Mãn Bảo gật đầu: "Tiên sinh của bọn cháu lắm. Đương nhiên cũng vì cháu thông minh, cháu là đứa trẻ thông minh nhất trong vòng trăm dặm đấy."

 

Dương Hòa Thư nhịn ha hả, vui vẻ hỏi: "Trước là, thế bây giờ nữa ?"

 

Mãn Bảo liếc Bạch Thiện Bảo: "Sắp ạ."

 

Bạch Thiện Bảo ưỡn n.g.ự.c đầy tự tin.

 

Dương Hòa Thư mà buồn , suýt chảy cả nước mắt. Hắn : "Được , cháu dẫn chuyện với dân làng, nhưng tiết lộ phận của . Nếu đúng như cháu , sẽ đồng ý ghi danh cho cháu, cho cháu nợ con trâu đầu tiên. ngoài cháu còn đồng ý với một điều kiện, cháu chủ việc trong nhà ?"

 

"Còn điều kiện nữa ạ? Điều kiện gì thế?" Mãn Bảo : "Việc liên quan đến tiền thì cơ bản cháu chủ ."

 

Cái điều kiện ... Dương Hòa Thư dở dở : "Thế thì khác gì chủ ? Cháu nợ trâu, trả tiền ?"

 

"Chú yên tâm, chắc chắn trả !"

 

Kể cả lương thực mất mùa gặp tai họa, thì vẫn còn thu nhập từ gừng mà. Mãn Bảo nghĩ đến đây, thì thầm với Bạch Thiện Bảo: "Chúng trồng thêm ít gừng đất , đến lúc đó phơi khô bán cho hiệu t.h.u.ố.c ?"

 

 

Loading...