Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 464

Cập nhật lúc: 2025-11-27 05:05:05
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dương Hòa Thư xuống mép phản bên , tủm tỉm hai đứa trẻ, thái độ ôn hòa. Đại Cát theo , dựa gần Bạch Thiện Bảo im lặng quan sát.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Mãn Bảo chỉ đám đang việc bên ngoài: "Đất nhà bọn cháu đang gieo trồng nên bọn cháu trông."

 

Dương Hòa Thư ngẩn , ngờ nhận câu trả lời : "Người lớn nhà các cháu ?"

 

"Cũng đang việc ngoài ruộng ạ, bận lắm," Mãn Bảo , "Hơn nữa đây là đất của bọn cháu, thể cứ bắt nhà giúp mãi ."

 

Bạch Thiện Bảo gật đầu tán thành. Tuy họ thuê nhà họ Chu, nhưng hễ việc gì họ chạy về hỏi là xúm giúp, lấy tiền công. Nhiều quá Bạch Thiện Bảo cũng ngại. Vốn dĩ thỏa thuận nhân lực là do lo mà.

 

Dương Hòa Thư nhướng mày: "Đất của các cháu? Gia đình chia cho ?"

 

Bạch Thiện Bảo gật đầu: "Gia đình cho bọn cháu tập kinh doanh thử xem , thu hoạch lớn."

 

Cách giáo d.ụ.c Dương Hòa Thư lạ, nhưng dùng đất đai để rèn luyện con cháu, còn để con cháu tự đồng giám sát thì đầu tiên thấy. Hắn ha hả: "Người lớn nhà các cháu cũng thoáng thật, dám giao đất cho các cháu. Dù rèn luyện thì cũng nên đợi các cháu lớn thêm vài tuổi chứ?"

 

Tiếng của Dương Hòa Thư đ.á.n.h thức Bạch Nhị Lang. Hắn bật dậy, mắt vẫn nhắm nghiền, tay múa may loạn xạ: "Con trồng, con trồng mà, đừng đuổi theo con..."

 

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo sang bạn đầy thương cảm. Một đứa vỗ lưng, một đứa nắm tay, dỗ dành: "Sư đừng sợ, yêu quái đuổi theo ."

 

"Sư đừng lo, lát về sẽ bảo bác là hôm nay chăm chỉ lắm."

 

Bạch Nhị Lang miễn cưỡng mở mắt, thấy hai bạn, lời họ , tỉnh cả ngủ nổi giận, hất tay họ : "Trong mơ chính là hai tên xa các đuổi theo đấy!"

 

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo vui: "Tỷ là sư tỷ ( là sư ) của , ?"

 

Bạch Nhị Lang hừ một tiếng , thấy Dương Hòa Thư bên cạnh thì giật : "Ai đây? Nhìn giống thuê."

 

"Là qua đường," Mãn Bảo nhớ , "Chưa hỏi quý danh là gì?"

 

Dương Hòa Thư : "Tại hạ họ Dương, tên Hòa Thư. Không ba vị tiểu hữu tên gì?"

 

"Cháu là Chu Mãn!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-464.html.]

"Cháu là Bạch Thiện!"

 

Bạch Nhị Lang vội tiếp lời: "Cháu là Bạch Thành!"

 

Dương Hòa Thư ngạc nhiên, Mãn Bảo : "Các cháu một nhà ?"

 

Mãn Bảo gật đầu.

 

"Vậy đất của nhà ai?"

 

"Hiện tại là của ba đứa cháu," Mãn Bảo , "Nếu chẳng may lỗ vốn, lỗ nặng , thì là của nhà cháu và nhà ." Nàng chỉ Bạch Thành.

 

Dương Hòa Thư hiểu , bé mập mạp ngủ là con thứ của Bạch lão gia. còn họ Chu? Hắn nhớ thôn Thất Lý nhiều nhà họ Chu, gia cảnh nhất là nhà trưởng thôn. Chịu cho con gái học, hào phóng bỏ đất cho con gái rèn luyện, xem là một gia đình tiến bộ.

 

Dương Hòa Thư vui vẻ , định hỏi thêm thì Mãn Bảo nhanh nhảu: "Dương , chú nghề gì ?"

 

Bạch Thiện Bảo và Bạch Nhị Lang cũng tò mò .

 

Dương Hòa Thư mỉm : "Ta là sách, đến đây để rèn luyện."

 

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo , đồng thanh: "Vậy chú hỏi bọn cháu về dân tình ?"

 

Dương Hòa Thư kịp mở miệng: "..."

 

Dương Hòa Thư cứng ngắc gật đầu, nặn nụ : "Khảo sát dân tình, đây cũng là một trong những bài tập thầy giao cho ."

 

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo gật đầu lia lịa, tỏ vẻ thấu hiểu, tuyên bố: Chú cứ hỏi thoải mái, bọn cháu nấy, giấu nửa lời.

 

việc diễn thuận lợi, là thuận lợi nhất từ lúc khảo sát đến giờ, nhưng Dương Hòa Thư vẫn thấy gì đó sai sai.

 

Kẻ bình thường duy nhất lẽ là Bạch Nhị Lang. Hắn chuyện chán quá, bò hòm sách lấy hai gói điểm tâm, mở lấy một miếng ăn, để giữa mời .

 

Dương Hòa Thư hỏi về sản lượng thu hoạch năm ngoái. Hắn tưởng trẻ con sẽ , vì đây là chuyện lớn, mà ngay cả lớn cũng chỉ nhớ mang máng. Ở các thôn khác qua, chỉ đại khái kiểu: "Mảnh nhất kém năm một chút, thu hai bao lúa; mảnh kém thì mất trắng."

 

 

Loading...