Điểm rõ ràng đ.á.n.h trúng tim đen của Mãn Bảo, nhưng Mãn Bảo dễ khuất phục thế? Nàng chỉ do dự một thoáng kiên quyết lắc đầu: "Không , tớ sư tỷ!"
"Chẳng lẽ phủ Ích Châu?"
Mãn Bảo tự tin tràn đầy: "Tớ tin nông trang của chúng nhất định sẽ kiếm món tiền lớn. Đi sớm một năm muộn một năm cũng chẳng khác mấy, nhưng sư thì khác."
Nàng hừ mũi: "Làm sư là cả đời đấy." Cho nên dù chơi, nàng vẫn phân biệt cái nào nặng cái nào nhẹ.
Bạch Thiện Bảo tức đến phồng má: "Tiên sinh cũng ý tớ sư đấy!"
Lời là thật, nên Mãn Bảo chột . nghĩ , nếu Tiên sinh bảo chúng tự quyết định riêng thì chứng tỏ ông nhận lời, nếu ông chẳng là " ý".
Vì thế Mãn Bảo kiên trì: "Dù tớ nhập môn sớm hơn , tớ là sư tỷ."
"Tớ lớn hơn !"
"Tớ nhập môn sớm hơn!"
Bạch Thiện Bảo tức giận: "Tớ học còn giỏi hơn !"
Mãn Bảo siết chặt nắm đ.ấ.m hét lên: "Thế thì tớ cũng nhập môn sớm hơn !"
Bạch Thiện Bảo cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y gào lên: "Rõ ràng chúng cùng trường học một ngày!"
"Mới , tớ sớm hơn một ngày!" Mãn Bảo hét, "Sớm một ngày cũng là sớm."
Chẳng ai ai tay , ngay cả Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng nhớ rõ, tóm là cãi một hồi lao đ.á.n.h .
Khi nhóm Chu Đại Lang đang đào hố trồng cây núi phát hiện điều bất thường thì hai đứa trẻ đang lăn lộn cỏ, la hét ầm ĩ. Chu Đại Lang vội ném cuốc chạy như bay xuống núi. Khi đến nơi, cục diện xoay chuyển: Mãn Bảo khi c.ắ.n Bạch Thiện Bảo một cái thành công đè xuống, giơ nắm đ.ấ.m nhỏ uy hiếp: "Nói tớ là sư tỷ, tớ chính là sư tỷ!"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Chu Đại Lang vội xách nàng lên, đỡ Bạch Thiện Bảo dậy. Thấy mặt Bạch Thiện Bảo cào xước, định mắng Mãn Bảo thì thấy mặt nàng cũng mấy vết xước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-452.html.]
Chu Đại Lang: "..."
Hắn tách hai đứa trẻ , lấy hỏi: "Tại đ.á.n.h ?"
Hai đứa trẻ liếc , mỗi đứa hừ một tiếng mặt .
Chu Đại Lang bó tay chịu trói, nhất là khi chúng bất hợp tác thế . Hai đứa cả năm nay đ.á.n.h , đ.á.n.h dữ dội thế. Vết cào đỏ lừ mặt rõ, rõ ràng móng tay cắt ngắn mà vẫn sắc bén gớm. Trán Bạch Thiện Bảo u một cục tím bầm, còn ba bốn vết xước do móng tay cào hoặc véo. Trên mặt Mãn Bảo ngoài hai vết xước còn một dấu tay in hằn, rõ ràng là Bạch Thiện Bảo trong lúc tức giận tát mạnh. Lúc rõ lắm, giờ sưng lên trông ghê.
Chu Đại Lang định dẫn hai đứa về nhưng chúng chịu, tự hừ mũi bỏ . Tất nhiên là cùng đường vì Đại Lĩnh cách thôn khá xa, nhưng hai đứa cách cả trượng, nếu đường đủ rộng chắc chúng hận thể cách xa tận chân trời góc biển.
Đại Cát lặng lẽ theo hộ tống chúng về nhà.
Đi nửa đường, Bạch Thiện Bảo bớt giận, lúc mới thấy Đại Cát. Hắn ngạc nhiên một chút sực nhớ : Hắn giúp đỡ mà! Bạch Thiện Bảo tức điên, chạy đến mặt Đại Cát, đá một cái chân , gào lên: "Sao ngươi giúp ?"
Mãn Bảo đang đầu ngắm hoa dại ven đường, thấy chạy thì ngoái , thấy đ.á.n.h Đại Cát thì bất bình, cũng chạy , đẩy mạnh một cái.
Bạch Thiện Bảo phòng , ngã phịch m.ô.n.g xuống đất.
Mãn Bảo chống nạnh từ cao xuống quát: "Giỏi thì đ.á.n.h tớ , bắt nạt Đại Cát gì?"
Mắt Bạch Thiện Bảo đỏ hoe, òa nức nở, tủi vô cùng. Vừa gào lên với Mãn Bảo: "Nếu c.ắ.n thì tớ thua chắc? Cậu chơi !"
"Tớ ! Cậu cũng c.ắ.n mà, tớ cấm c.ắ.n !"
"Tớ đ.á.n.h Đại Cát liên quan gì đến , Đại Cát là nhà tớ."
Mãn Bảo chống nạnh: "Đại Cát cũng là bạn tớ, tớ cấm bắt nạt . Hừ, rõ ràng giận cá c.h.é.m thớt, hổ vì đ.á.n.h tớ nên bắt nạt Đại Cát."
Bạch Thiện Bảo giận, hét lên một tiếng bò dậy lao Mãn Bảo. Hai đứa trẻ lao cấu xé.
Đại Cát thiếu gia nhà đè Mãn tiểu thư xuống , giơ tay định cào, do dự nên can . Hắn nhớ đầu tiên thấy hai đứa đ.á.n.h , lao can ngay, kết quả cả hai đều bù lu bù loa. Cuối cùng bẩm báo với lão phu nhân, bà bảo chúng đ.á.n.h , nếu gì nghiêm trọng thì cứ kệ cho chúng đánh!