Mãn Bảo thu tay về, lắc đầu thở dài: "Cháu bảy tuổi, thấy các chú ngoài đường chắc chắn gần. Thế các chú nghĩ các tỷ tỷ mười bảy, hăm bảy tuổi gần các chú ?"
Ba do dự một chút lắc đầu.
"Thế thì cưới vợ kiểu gì?"
Ba trầm ngâm.
Người thứ nhất ngập ngừng: "Dù chúng sạch sẽ thì cũng chẳng ai chịu lấy , nhà đất mà."
" đấy, theo chúng về uống gió Tây Bắc ."
Mãn Bảo tức giận: "Các chú quá thiếu chí hướng!"
Bạch Nhị Lang và Bạch Thiện Bảo chạy đến xem náo nhiệt từ lúc nào. Nghe , Bạch Nhị Lang : "Sợ gì chứ, nhà tớ đất nhiều, nhà cũng nhiều, để tớ bảo cha cho các chú một ít."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ba ngẩng phắt đầu Bạch Nhị Lang. Chu Ngũ Lang bên cạnh suýt đ.á.n.h rơi cái màn thầu vì kinh ngạc.
Bạch Thiện Bảo lườm bạn: "Nam nhi chí khí thì tự kiếm cơ nghiệp, cưới vợ. Dựa dẫm khác thì thể thống gì?"
Ba yếu ớt đáp: "Chúng chí khí..."
Mãn Bảo thở dài thườn thượt: "Chúng vẫn lý tưởng chứ. Tuy các chú đất nhà, nhưng bản lĩnh, chí hướng thì kiểu gì cũng tìm vợ. Chứ nếu đến cả chí hướng và bản lĩnh cũng thì đúng là ế thật."
Ba im lặng, lặng lẽ gặm nốt cái màn thầu cuối cùng. Không khí chùng xuống.
Mãn Bảo chằm chằm họ với ánh mắt sáng ngời: "Các chú thực sự suy nghĩ đến việc sạch sẽ bản nỗ lực kiếm vợ ?"
Người thứ nhất : "Một tháng 300 văn, kể cả tiêu một đồng nào thì một năm cũng chẳng để dành bao nhiêu."
"Để dành 3600 văn đấy."
Ba kinh ngạc há hốc mồm: "Nhiều thế cơ á?"
"Sao thể? Chẳng lẽ một năm tiêu hết những 3600 văn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-446.html.]
Lần đến lượt ba đứa trẻ ngơ ngác: "Một tháng 300 văn, một năm chẳng là 3600 văn ? Dễ tính mà."
với ba đến đếm đến một trăm còn khó thì tính . Nghe Mãn Bảo tính toán, cả ba đều xót xa: "Chúng tiêu nhiều tiền thế cơ ? Thế... thế bốn năm là bao nhiêu?"
"Bốn năm là một vạn 4400 văn."
Người thâm niên nhất, tròn bốn năm, xong thì ngã lăn từ tảng đá xuống đất, lóc t.h.ả.m thiết: "... kiếm nhiều tiền thế ư? Sao ... hu hu hu..."
Đám trẻ: "..."
Chu Ngũ Lang ăn xong cái màn thầu, vỗ m.ô.n.g dậy thở dài: "May mà học toán với Mãn Bảo."
Chu Tứ Lang đến từ lúc nào, bĩu môi : "Kể cả tính toán thì cũng cất tiền chứ, cần gì tiêu sạch mỗi tháng."
Người thứ hai phản bác: "Các gì chứ, chúng ruộng đất, già vợ con, việc nặng đói bụng chẳng lẽ ăn thêm chút gì? Vải phát xuống thuê may vá mất tiền ? Còn giày, tất, mấy thứ đó đều bỏ tiền mua..."
Chu Tứ Lang "xì" một tiếng: "Lười thì nhận là lười, kiếm cớ gì. Vá áo khó lắm ? cũng vá . Giày tất khó lắm ? cũng !"
Mãn Bảo và Chu Ngũ Lang gật đầu lia lịa. Tuy Tiền thị, nhưng khi Chu Hỉ về nhà đẻ, bà cũng thể chăm lo xuể cho từng đứa con. Mãn Bảo Tiểu Tiền thị lo, nhưng nhóm Tứ Lang, Ngũ Lang, Lục Lang thì thảm. Quần áo của họ Tiền thị vẫn , nhưng những lúc bận rộn hoặc ốm đau thì xuể.
Chu Ngũ Lang và Chu Lục Lang còn nhỏ nên các chị dâu ít để ý vá víu cho, còn Chu Tứ Lang lớn cũng ngại nhờ vả. Nên tự học may vá, dù lúc đầu . Sau quần áo của hai em trai rách, cũng lười nhờ vả, đưa cho Tứ ca hoặc tự cầm kim chỉ lên mà khâu. Làm nhiều thành quen, tay nghề cũng khá lên. Sau đó họ còn tự khâu tất, giày.
Biết may vá = việc! Anh em nhà họ Chu ba với ánh mắt đầy tự hào.
Ba ngẩn , nghi ngờ : "Nhà các , chị dâu, mấy việc đàn ông ?"
Chu Ngũ Lang khinh bỉ họ: "Việc của thì tự cho thoải mái. Các chú sống một bao lâu mà việc cỏn con như vá áo giày cũng ?"
Ba trầm tư.
Mãn Bảo lắc đầu: "Các chú lười quá, thế ."
Người thứ hai suy tư: " kể cả chúng để dành tiền công, nhà đất thì cũng chẳng ai chịu lấy ?"