"Tiền của nướng hết rượu và đồ nhắm ."
Ba cùng Mãn Bảo: "Cho nên Mãn tiểu thư xem, chúng một xu dính túi cũng , mà cưới vợ ?"
Mãn Bảo kinh ngạc: "Các chú tiêu hoang thật đấy! Đại ca cháu quanh năm suốt tháng tiêu đến một trăm văn. Đấy là vì huyện nộp phí thành, thi thoảng mua cái bánh bao ăn, hoặc mua kẹo bánh cho bọn cháu mới tốn tiền đấy..."
Với nàng, 300 văn một tháng là con lớn. Một năm ít nhất cũng để dành hai quan tiền chứ? Khoảng năm quan tiền là cưới vợ , cố gắng ba năm là đủ. Nàng hiểu họ cưới vợ.
Mãn Bảo đếm cho họ : "Nhị ca và Tứ ca cháu là tiêu hoang nhất nhà, nhưng cũng chẳng tiêu mấy. Như Nhị ca, lúc bận rộn ngày nào cũng huyện bán hàng, cháu phát cho hai mươi văn. Trừ phí thành, phí sạp hàng, thi thoảng mua bát canh nóng một hai văn, còn đều tích cóp đưa cho Nhị tẩu..."
Tất nhiên chuyện Chu Nhị Lang lén lút, nhưng vợ chồng giấu tiền tránh mặt bé Tam Nha. Tam Nha thì Nhị Nha , Nhị Nha thì Mãn Bảo cũng .
"Còn Tứ ca cháu, tiền là mua đồ ăn cho hoặc cho bọn cháu. từ khi Tứ tẩu, keo kiệt hẳn, tiền là để dành mua đường đỏ cho Tứ tẩu, mua vải cho cháu trai tương lai... Nên dù thành, mỗi tiêu quá mười văn. Sao các chú tiêu khiếp thế?"
Ba chạnh lòng, một : "Nếu chúng vợ thì chúng cũng để dành tiền." Hai gật đầu tán thành.
"Thì cưới vợ cũng tiền để dành chứ? Hơn nữa các chú cứ thế thì tiền cũng , sửa sang cho sạch sẽ gọn gàng ." Từ nhỏ chuyện các trai, Mãn Bảo hiểu rằng cưới vợ, nhà chỉ cần đất, nhà, tiền, mà bản đàn ông cũng sạch sẽ, tháo vát.
Thấy ba vẻ tin, Mãn Bảo lên tinh thần, bắt đầu bài giảng đạo lý. Nàng liếc đôi tay bẩn thỉu của họ, nắm lấy mà xổm mặt họ giọng thấm thía: "Nhà họ Chu chúng cháu, các chú chứ?"
Ba gật đầu, ? Họ gia nhân cho Bạch lão gia ba bốn năm , quen mặt hết dân thôn Thất Lý, nhà họ Chu càng nổi tiếng.
"Nhà cháu đất ?"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ba gật đầu.
"Có nhà ?"
Gật đầu tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-445.html.]
"Danh tiếng ?"
Ba Mãn Bảo, chậm rãi gật đầu.
" các chú , cha cháu từ nhỏ dạy các cháu: việc chăm chỉ, ở sạch sẽ, lớn lên mới lấy vợ." Mãn Bảo , "Trước cha cháu sầu lắm, sợ Tứ ca lấy vợ. Nhà cháu điều kiện thế mà còn lo, các chú nhà đất, nếu tự sạch sẽ lên, chăm chỉ hơn chút, thì cô nương nhà ai thèm để mắt?"
Người thứ nhất : "Mãn tiểu thư, chúng mong cô nương để mắt, chỉ cần góa phụ chịu lấy là ."
Người thứ hai bồi thêm: " thế. Hơn nữa Mãn tiểu thư, cha cô sợ Tứ ca cô ế vợ vì bẩn, mà vì danh tiếng đấy chứ?"
Người thứ ba chốt hạ: " , chúng tuy giữ tiền nhưng cũng cờ bạc."
Mãn Bảo từng một, lắc đầu: "Các chú mà nghĩ thế là hỏng , e là cả đời lấy vợ, đến góa phụ cũng khó."
"Tại ?"
"Vì các chú ! Các chú Tứ ca cháu xem, trai ngời ngời thế !"
Ba cùng về phía Chu Tứ Lang đang hớn hở chuyện đằng xa, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Mãn Bảo tiếp tục: "Tứ ca cháu tuy từng phạm , nhưng trai, tuy quá sạch sẽ nhưng ít nhất quần áo cũng gọn gàng, mặt mũi sáng sủa, nếu Tứ tẩu cháu chịu lấy? Các chú tự xem. À, tự thì , ba chú giờ trông cũng na ná cả ."
Ba ghét bỏ mặt .
Mãn Bảo đưa cái màn thầu ăn cho Chu Ngũ Lang đang hóng chuyện bên cạnh, dùng ngón tay nhón một lọn tóc của thứ nhất, hỏi: "Chú xem, bao lâu chú gội đầu?"
Người ngẫm nghĩ lắc đầu: "Không nhớ nữa." Lâu quá , ai mà nhớ mấy chuyện vặt vãnh .