Lão Chu sớm lập quy tắc cho Mãn Bảo: "Quà 500 văn con cứ nhận, 500 văn thì lấy, cha trả nổi."
Cho nên Mãn Bảo cẩn thận mấy cuốn sách dày cộp kệ xa xa, kiên quyết từ chối ý của Bạch lão gia. Nàng thầm tiếc nuối, giá như Bạch lão gia tặng những món đồ chơi đẽ ngoài phố thì mấy, nàng hỏi giá , đắt lắm .
Bạch lão gia thấy tặng sách, tiếc nuối, bèn sang con trai. Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo thể từ chối, nhưng con trai ông thì thể chứ?
Thế là ông với con, hào phóng vung tay: "Nhị Lang, con xem còn thích sách gì , lấy đây cha mua luôn cho."
Bạch Nhị Lang , lắc đầu: "Không , cha ơi, con thấy sách trong nhà nhiều lắm , con dùng sách cũ của đại ca là ."
"Không , đối xử với em con công bằng, đại ca con gì thì con cũng cái đó."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Bạch Nhị Lang yếu ớt đáp: "Không, con... con thấy dùng sách cũ của đại ca lắm."
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo hiểu nỗi đau khổ của , đồng cảm một cái. Cuối cùng Bạch Nhị Lang vẫn đấu cha, áp lực của ông mà chọn vài cuốn sách chẳng hề thích.
Khi bước khỏi hiệu sách, chỉ Bạch Nhị Lang cảm giác sống sót tai nạn, mà cả Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chủ hiệu sách tít mắt, ân cần giúp chuyển sách, giấy bút Bạch lão gia mua lên xe ngựa, ở cửa vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt nhóm Mãn Bảo.
Nhóm Mãn Bảo lên xe ngựa mà bộ dạo phố. Mùa đông dài đằng đẵng, rảnh rỗi nên hoạt động buôn bán phố cũng nhộn nhịp hơn. Dù thành vẫn mất phí nhưng vẫn thích dạo chơi. Đa là các trai cô gái vợ chồng, hoặc những gia đình khá giả tiếc mấy đồng phí cửa dắt già dắt trẻ chơi. Vì thế phố chủ yếu bán đồ ăn vặt, trang sức và đồ chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-439.html.]
Nhiều món đồ chơi Bạch Nhị Lang và Bạch Thiện Bảo chơi chán, thậm chí ở nhà vẫn còn, nhưng thấy phố vẫn mua. Hai đứa , huống chi Mãn Bảo. Đồ chơi của nàng do nhà tự , nhà họ Chu bao giờ mua đồ chơi cho trẻ con, vì nghĩ tiền đó mua đồ ăn chẳng hơn ? Đồ ăn còn bụng, đồ chơi chơi chán vứt, phí phạm.
Nên Mãn Bảo chong chóng trong gió thì thích, thấy ngựa gỗ nhỏ cũng thích, thấy con gỗ cũng mê...
Bạch lão gia ngày thường tuy keo kiệt, nhưng với những món đồ chơi trẻ con hào phóng, chủ yếu vì chúng rẻ. Rẻ thì hai ba văn, đắt cũng chỉ mười văn là mua , nên ông hào phóng bảo ba đứa trẻ: Thích cái gì cứ lấy, ông trả tiền!
Mãn Bảo hỏi giá, thấy trong quy định của cha nên vui vẻ chọn món thích. Bạch Thiện Bảo càng khách khí. Đi 200 mét, ba đứa trẻ ôm đầy đồ trong lòng, ai nấy đều hớn hở, cuối cùng cũng thấy chuyến huyện thành là đúng đắn.
Có đồ chơi , ánh mắt ba đứa trẻ tự nhiên chuyển sang đồ ăn. Bạch lão gia cho chúng ăn ở quán vỉa hè mà dẫn tửu lầu, tủm tỉm: "Ăn trưa xong về, các con còn chơi nữa ?"
Từng là trẻ con, Bạch lão gia thừa hiểu tại ba đứa nhỏ đòi đến huyện thành.
Ba cái đầu nhỏ chụm ríu rít bàn luận. Chỗ chơi ở huyện thành nhiều nhưng cũng ít. Trước đây Mãn Bảo đến huyện thành chủ yếu là việc, hiếm khi chơi thoải mái, còn Bạch Thiện Bảo và Bạch Nhị Lang đến đây còn ít hơn cả Mãn Bảo. Hôm nay rảnh rỗi, Bạch lão gia dẫn , ba đứa chơi thả phanh. Ngay cả Bạch Nhị Lang cũng chẳng lo lắng gì, vì cha vốn chiều .
Ăn trưa xong, ba đứa trẻ chơi đùa vui vẻ ở huyện thành, đến gần tối Bạch lão gia mới đưa chúng lên xe ngựa về. Không ngủ trưa chơi quá sức, lên xe một lúc ba đứa gà gật, xe khỏi cổng thành lăn ngủ.
Bạch lão gia đành đặt chúng xuống, che chắn đầu cho chúng bảo phu xe chậm . Ra khỏi quan đạo rẽ đường núi, đường còn bằng phẳng, nhưng may là xe chậm nên dù lắc lư cũng quá xóc.
Ba đứa trẻ cứ thế ngủ một mạch về đến thôn Thất Lý. Xe ngựa đưa Mãn Bảo về nhà họ Chu mới đầu qua sông về Bạch gia.