Tiền thị nhắm mắt : "Tiêu tiền của ông mà xót?"
" đứa tiêu tiền là con gái ," Lão Chu cố tìm lý do, "Bà bảo Mãn Bảo quen thói tiêu hoang bên đó, về nhà khi nào cũng vung tay quá trán ?"
"Con gái ông ngốc. Hai nhà chênh lệch thế nào nó , nó hiểu chuyện, sẽ nghĩ thế ."
Tiền thị ngừng thuốc, sức khỏe lên nhiều. Nếu mùa đông việc, bà thể đồng việc . Bà : "Thôi ngủ , con gái ông còn mùa đông cày xới đất, ông tính toán gì ?"
"Đợi mấy hôm nữa," Lão Chu , "Chờ cày mới về hẵng xới. Đừng chứ, cái cày Mãn Bảo mang về dùng thật, kéo thử thấy nhẹ bao nhiêu."
"Đợi thêm hai ngày xem lý chính thông báo gì , năm nay chắc lao dịch, việc đồng áng cứ từ từ mà ."
Nhà nhiều ruộng thể cày hết , nếu sẽ mệt c.h.ế.t, nên nhà họ Chu mỗi năm chỉ xới những mảnh màu mỡ nhất. Năm nay trồng lúa mì 20 mẫu, còn càng ít nên Lão Chu vội. Ông chờ xem lao dịch , nếu thì để thằng Cả , lúc đó sẽ lôi thằng Sáu học giữ cày.
Lão Chu đang tính toán thì Mãn Bảo nhận thư từ huyện thành. Thư do Chu Ngũ Lang mang về khi bán gừng, nha nhà Huyện lệnh đưa cho .
Mãn Bảo bận rộn cả ngày, đến tối mới thời gian bên đèn dầu thư. Thư do Phó nhị tiểu thư , báo tin cha nàng bổ nhiệm Huyện lệnh huyện Thái Ninh. Trước khi nhậm chức về kinh báo cáo, và vì nhiều năm về quê ăn Tết nên Lại Bộ cho ông nghỉ đông hai mươi ngày. Cộng cả thời gian nghỉ đông và về kinh báo cáo, Phó gia quyết định khởi hành ngày 18 tháng 10, đến kinh thành về quê ăn Tết. Còn ba ngày nữa, Phó nhị tiểu thư mong Mãn Bảo thể đến tiễn nàng.
Mãn Bảo buồn. Tuy cảm thấy sẽ còn gặp Phó nhị tỷ tỷ, nhưng nàng vẫn tránh khỏi hoang mang về tương lai, bao giờ mới gặp . Dù miệng lời lạc quan, nhưng trong lòng Mãn Bảo vẫn thấy mất mát.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-436.html.]
Phó Huyện lệnh rời vì thăng chức, nên tự nhiên ít ở huyện La Giang tận cổng thành tiễn đưa.
Chủ yếu là vì danh tiếng quan của ông khá . Dù dân chúng bình thường chút oán thán về phí thành "đắt đỏ" hiện nay, nhưng ít nhất thêm các khoản thuế má phức tạp khác. Ví dụ như từ khi Phó Huyện lệnh dọn huyện nha, ông chỉ cho tu sửa huyện nha đúng một .
Thế nên Phó Huyện lệnh thăng chức rời , dân chúng huyện La Giang vẫn chút nỡ, nhưng sâu trong lòng họ lo lắng nhiều hơn, vị Huyện lệnh kế nhiệm sẽ là thế nào.
Sáng sớm, Mãn Bảo xe ngựa của Bạch lão gia về phía huyện thành. Không cần thành, hết đường núi rẽ là quan đạo, thêm một đoạn nữa là đến trường đình 5 dặm. Nơi đó tụ tập nhiều đến tiễn Phó Huyện lệnh, ngoài các quan trong huyện nha còn đông đảo hào địa phương.
Là một địa chủ tiếng tăm nhỏ ở huyện La Giang, Bạch lão gia đương nhiên cũng đến tiễn. Mãn Bảo nên xin nhờ xe. Bạch Thiện Bảo tò mò nên cũng xin Trang nghỉ một ngày. Bạch lão gia thấy thế, nghĩ trẻ con nên mở rộng tầm mắt ở những dịp , bèn xin nghỉ luôn cho Bạch Nhị Lang, một dẫn ba đứa trẻ . À, còn cả ít quà quê Mãn Bảo chuẩn , dù ông chẳng đó là thứ gì.
Mãn Bảo bảo phu xe chuyển hai cái hũ bịt kín xuống. Nàng cố gắng ôm một hũ, Bạch Thiện Bảo giúp ôm hũ còn , tìm Phó nhị tiểu thư trong xe ngựa của Phó gia.
Thu Nguyệt vẫn luôn ngó nghiêng tìm kiếm, thấy Mãn Bảo liền vui mừng vẫy tay. Hai bên gặp mặt thành công. Mãn Bảo đặt cái hũ nặng trịch xuống, giao cho Phó Văn Vân: "Trong là kẹo, bịt kín , khi nào tỷ ăn hẵng mở nhé."
Sau đó nàng lục trong túi, lấy một gói giấy dầu to gói đầy kẹo: "Cái cho tỷ ăn dọc đường."
Phó Văn Vân dở dở : "Chỗ kẹo bao nhiêu tiền ?"
Mãn Bảo hào phóng xua tay: "Không lấy tiền , tặng tỷ đấy." Nàng lưu luyến thêm: "Tỷ , khó mà ăn kẹo nhà nữa." Sau nhà nàng cũng bớt một mối ăn, Mãn Bảo thấy tiếc lắm.