"Không ," Mãn Bảo , "Tớ còn bài tập, hôm nay mất nhiều thời gian quá , giúp tớ một tờ."
Bạch Thiện Bảo miễn cưỡng đồng ý.
Bạch Nhị Lang ngơ ngác bên cạnh giờ mới phản ứng : "Tớ... tớ cũng bài tập."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hai để ý đến . Chờ lặp nữa, Mãn Bảo mới cổ vũ: "Cậu chắc chắn mà, nhà nhiều đèn dầu, còn thể thức đêm nữa."
Bạch lão gia: ... Làm bây giờ, giờ khắc ông chỉ con trai hai đứa ngoài lừa cho một vố. Đó là hợp đồng đấy, thì thôi, khó khăn lắm mới cơ hội tự chép để nhớ, thế mà còn đẩy ngoài.
Ký hợp đồng xong, Bạch lão gia : "Một trăm mẫu đất cho các con ở vùng Đại Lĩnh. Ở đó đất khô nhiều, ruộng nước ít, nhiều núi, đất cằn cỗi, nên năm nay khu đó chỉ trồng hơn hai mươi mẫu lúa mì, còn đều bỏ hoang. Các con lấy bây giờ đợi đầu xuân?"
Vụ lúa mì đông Bạch lão gia tuy trồng nhưng trồng hết các ruộng, cơ bản chỉ chọn những mảnh đất màu mỡ, đủ độ ẩm. Nhà họ Chu và các hộ trong thôn cũng . Rốt cuộc họ chỉ coi vụ lúa mì đông là lương thực dự trữ cho đợt giáp hạt tháng tư tháng năm năm , chứ định kiếm tiền từ nó. Chi phí hạt giống cũng đắt đỏ lắm chứ, một mẫu tốn đến hai mươi cân.
Nhà họ Chu cũng chỉ trồng hai mươi mẫu lúa mì, chọn những mảnh gần cửa thôn và vùng Đại Loan đất đai màu mỡ, dễ tưới tiêu. Cho nên ruộng vùng Đại Lĩnh cũng đều bỏ . Có thể , trừ Bạch lão gia, chẳng ai trồng lúa mì đông ở Đại Lĩnh, vì đất mỏng, xa xôi.
Mãi đến khi cha dẫn đổi đất, Mãn Bảo mới dần ngộ "tâm cơ" của Bạch lão gia. Một trăm mẫu đất mấy màu mỡ, xa thôn, cho bọn trẻ chơi thì ?
Mãn Bảo nhịn hỏi Lão Chu đang đắc ý vì đổi đất: "Cha, nếu Bạch lão gia cho bọn con một trăm mẫu ở Đại Loan để chơi, cha chịu bỏ hai mươi mẫu ruộng gần Đại Loan cho con chơi ?"
"Không chịu!" Lão Chu liếc con gái, "Ruộng đó cha mày trồng hai mươi năm , dưỡng đất màu mỡ thế, thể mang chơi ?"
"À." Quả nhiên, lớn đều gian trá, hừ!
Lão Chu chọn sáu mẫu đất bạc màu ở nơi khác, chỉ gần thôn hơn Đại Lĩnh một chút, đổi lấy sáu mẫu đất thừa của dân làng gần đất nhà Bạch lão gia, gom đủ hai mươi mẫu cho Mãn Bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-431.html.]
Trong thôn, bán ruộng vĩnh nghiệp thì khá phiền phức, xin công văn cho phép của nha môn, nhưng đổi ruộng thì dễ hơn nhiều. Cơ bản hai nhà thỏa thuận xong, báo với trưởng thôn và lý chính một tiếng, ghi hồ sơ là . Đất đổi đất , tất nhiên nếu lấy đất đổi đất thì cũng chẳng ý kiến gì. Chính vì thế, việc mua bán đất đai thể cấm .
Đổi đất xong, ba bạn nhỏ tranh thủ xem mảnh đất thuộc về .
Chu Tứ Lang phụ trách dẫn đường. Đến nơi, chỉ khu rừng rậm rạp : "Đấy, ngọn núi là của . núi đủ 40 mẫu, nên đám đất hoang chân núi bốn phía cũng là của ."
Ba đứa trẻ đám cỏ dại lan tràn, đá lởm chởm chân núi, tò mò hỏi: "Đất dùng gì ?"
Chu Tứ Lang nghiêm túc đáp: "Dùng để nghỉ chân. Đại Lĩnh xa thôn quá, thấy , khi đến đây trồng trọt, mệt thì gốc cây đất hoang của mà nghỉ, đói thì lên tảng đá lớn đất hoang của mà ăn."
Ba đứa trẻ: "..."
Cây cối đúng là tạp nham, chân núi chủ yếu là bụi rậm, nhưng cũng mọc khá cao, cành lá vươn che khuất mấy tảng đá. Dọn dẹp một chút là thể bên , tránh nắng sạch sẽ.
Mãn Bảo gật gù: "Chỗ đấy, chúng bài tập cũng thể tìm tảng đá bằng phẳng."
Bạch Nhị Lang: "Chơi trốn tìm khác chắc chắn tìm thấy."
Bạch Thiện Bảo: "Nuôi gà trong núi thế , nó biến thành gà rừng bay mất ?"
Chu Tứ Lang: ... Ba đứa thật sự trồng trọt đấy?
Ở vùng Đại Lĩnh một con mương lớn chảy qua, cắt ngang qua một trăm mẫu đất của Bạch lão gia. Vụ lúa mì đông năm nay của nhà họ Bạch trồng ở hai bên bờ mương, tổng cộng chừng hai mươi mẫu. Ngoài phần đó , đất đai còn chỉ là những bãi cỏ hoang. Ở khu vực , chẳng nhà nào khác trồng lúa mì đông, bởi những mảnh đất nhất đều trong tay Bạch lão gia.