Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 427

Cập nhật lúc: 2025-11-26 08:36:39
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng : "Tớ bao giờ là đất trồng đậu xong trồng đậu tiếp, mà trồng lúa mì đấy."

 

Mãn Bảo , Bạch Thiện Bảo và Bạch Nhị Lang càng .

 

Bạch Nhị Lang chẳng thèm cuốn nông thư, hỏi thẳng: "Người sách trồng trọt giỏi ?"

 

"Cái , nhưng chắc chắn đó học giỏi." Nếu thì chẳng thi đỗ nghiên cứu sinh.

 

Bạch Thiện Bảo và Bạch Nhị Lang đều ý kiến gì về điểm , học giỏi thì sách .

 

Bạch Thiện Bảo một nửa thì thấy vấn đề ngày càng nhiều, đành lật sách xem kỹ. Haizz, xem lập kế hoạch mà sách t.ử tế thì .

 

Ba bạn nhỏ cùng bàn bạc. khổ nỗi họ tuy nhiều sách nhưng thực sự ruộng bao giờ, nhiều thứ lên kế hoạch một nửa thì tắc tịt.

 

Viết đến cuối cùng, Mãn Bảo : "Tớ về hỏi đại ca tớ ."

 

Bạch Thiện Bảo đưa tờ giấy chi chít câu hỏi cho Mãn Bảo: "Cậu về ."

 

Lúc Bạch Nhị Lang mới phát hiện trời tối muộn, mà hôm nay còn chơi với các bạn chút nào, chính cũng thấy ngỡ ngàng.

 

Bạch lão gia cũng ngỡ ngàng kém. Gia nhân phái tìm con trai thấy ở gần trường học, cũng thấy ở ngoài đồng, mà tìm thấy ở nhà bên cạnh. Con trai ngốc của ông đổi tính ?

 

Hỏi mới cả buổi chiều bọn trẻ đều ở nhà bên lập kế hoạch trồng trọt. Tuy Bạch Nhị Lang nhiều chỗ hiểu, nhưng tham gia từ đầu đến cuối, nên trong đất định trồng cái gì cũng nắm sơ sơ, cũng trả lời câu hỏi của Bạch lão gia.

 

Bạch lão gia cúi con trai, ánh mắt phức tạp vô cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-427.html.]

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Bạch Nhị Lang gãi đầu: "Cha, cha thế?"

 

Bạch lão gia thu hồi ánh mắt: "Không gì. Mai tan học, con bảo Thiện Bảo và Mãn Bảo sang nhà một chuyến. Nói chuyện với cần kế hoạch nhiều thế , trong lòng nghĩ cứ cho ."

 

Tuy một trăm mẫu đất nhỏ, tốn nhân lực vật lực, nhưng với Bạch lão gia thì chẳng đáng là bao. Một trăm mẫu còn bằng một cái nông trang nhỏ. Điều ông băn khoăn là vấn đề khác.

 

Ông hai đứa trẻ trở thành sách thanh quý, chứ ruộng. Sao tự nhiên chúng hứng thú với chuyện đồng áng? Đặc biệt là thằng hai nhà ông...

 

Thực đây cũng là nguyên nhân chính khiến ông do dự. Thiện Bảo dù gì cũng xuất sắc, kể cả ruộng cũng ảnh hưởng đến việc học. thằng hai nhà ông thì khác.

 

Tuy nhiên, nghĩ thì, hiện giờ Nhị Lang nghịch ngợm, ngày nào cũng ép mới chịu học. Nếu nó theo Thiện Bảo chơi trò ruộng mà trở nên chín chắn hơn, từ đó ham học hỏi... Ôm hy vọng nên Bạch lão gia mới từ chối thẳng thừng.

 

trong lòng ông vẫn còn chút lấn cấn. Sau một đêm suy nghĩ, Bạch lão gia quyết định sang tìm Lưu thị chuyện.

 

Ông cảm thấy chuyện trồng trọt giao cho quản sự và gia nhân là , chủ đất chỉ cần quản lý quản sự thôi. Thiện Bảo cần thiết tự quản lý nông trang, lúc chẳng nên dồn tâm ý việc học ? Ông thể vì con chín chắn hơn mà lãng phí tài năng của Thiện Bảo. Cùng lắm thì ép con trai chơi với Thiện Bảo nhiều hơn là .

 

Lưu thị xong liền hỏi: "Bọn trẻ định trồng trọt thế nào?"

 

Bạch lão gia khổ: "Tối qua hỏi Nhị Lang, ý nó thì cũng trồng lúa mì, đậu, lúa nước như bình thường thôi, chỉ là ba đứa hai năm ba vụ, trồng luân canh các loại hoa màu."

 

Việc tận dụng triệt để, thậm chí là khai thác quá mức độ phì của đất ông cũng từng , kết quả chẳng đến . Vụ mùa tăng thêm sản lượng cao như dự kiến, mà hai ba năm đất bạc màu, hoa màu trong ruộng còn kém hơn bình thường.

 

Bạch lão gia cho rằng nông tang chỉ cần hiểu , cần thiết tự tay . Hai nhà bọn họ loại gia đình cần con cái tự xuống ruộng cày cấy mới sống nổi.

 

Lưu thị hiểu rõ cháu hơn. Nếu chỉ là trồng trọt bình thường, nó nông dân trong thôn , cần gì xin Bạch lão gia đất để canh tác? Rõ ràng nó ý tưởng khác kiểm chứng mà trong thôn .

 

 

Loading...