Nụ của đứa trẻ thật sự quá rạng rỡ, khiến đạo sĩ ngơ cũng . Hắn tươi hơn một chút, tay đang hướng về phía Tiền thị lập tức hạ thấp xuống, xoa đầu Mãn Bảo, hỏi: "Tiền cư sĩ đến, hơn nửa năm gặp, tiểu cư sĩ Mãn Bảo cao lên ít, hơn nữa sắc mặt hồng hào, khỏe mạnh lắm."
Tiền thị liền cao hứng: " , mang con bé lên núi để lễ tạ thần. Không chỉ con bé khỏe lên nhiều, mà năm nay cũng thấy khỏe ."
Tiền thị tiếp: "Ngoài , đến còn để nhờ Quan chủ giải giúp một giấc mộng."
Đạo sĩ chiếc giỏ trong tay Tiền thị, suy nghĩ một chút : "Thủ Thanh quan chủ đang bế quan, Tiền cư sĩ vui lòng đợi một lát. Hay là cư sĩ cùng tiểu cư sĩ bái Đạo Tôn ?"
Tiền thị đương nhiên ý kiến.
Bà đặt chiếc giỏ sang một bên, kéo Mãn Bảo quỳ xuống đệm hương bồ, cung kính dập đầu tượng đất Thái Thượng Lão Quân.
Tiền thị vô cùng thành kính, Mãn Bảo cũng . Từ khi còn nhỏ xíu, nàng bái Thiên Tôn lão gia. Bái trong đạo quan, bái ở nhà, đôi khi cửa thôn cũng bái. Nàng bái khi ốm, bái khi chán ăn, bái khi mất ngủ, thậm chí buổi tối gặp ác mộng cũng bái. Nghiệp vụ bái Thiên Tôn lão gia của nàng quá thành thạo.
Ngay cả lời cầu nguyện mỗi cũng y hệt . Đây là lời thoại Tiền thị soạn sẵn cho nàng từ khi nàng còn trong tã lót. Mãn Bảo quen, cứ tưởng hứa nguyện thì chỉ hứa đúng một câu .
Cho nên nàng cung kính cúi đầu, thầm nhủ với Thiên Tôn lão gia: "Cầu Thiên Tôn lão gia phù hộ cho Mãn Bảo bình an, thể khỏe mạnh, cả đời suôn sẻ."
Mãn Bảo dập đầu ba cái, thấy vẫn nhắm mắt, liền chút tiếc rẻ dập thêm mấy cái nữa cho Thiên Tôn lão gia. Mãi đến khi Tiền thị hứa nguyện xong, dập đầu dậy, nàng mới vội vàng bò dậy theo.
Vị đạo sĩ bên cạnh tủm tỉm , chờ hai con hứa nguyện xong mới dẫn họ hậu viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-416.html.]
Gọi là hậu viện, thực là nơi sinh hoạt hàng ngày của các đạo sĩ, ở sân thứ ba.
Thủ Thanh quan chủ, cho là "đang bế quan", vác hai bó củi từ núi xuống. Ông ném bó củi một góc sân, đó lập tức về phòng rửa tay rửa mặt, y phục. Khi bước , ông trở về dáng vẻ quan chủ tiên phong đạo cốt.
Tiền thị thấy nhiều nên trách, sớm quen, kéo Mãn Bảo trong sân chờ.
Sau khi cất xe cút kít chỗ, Chu Tam Lang cũng , lưng , tò mò ngó nghiêng khắp nơi. Trừ dịp hội chùa, ít khi đến đạo quan. Mà mỗi năm hội chùa, họ nhiều nhất chỉ thắp hương ở điện thứ nhất, thỉnh thoảng dạo qua điện thứ hai, chứ bao giờ tận hậu viện thứ ba tham quan. Cho nên chẳng quen thuộc nơi chút nào.
Thủ Thanh quan chủ bước đến với phong thái nhẹ nhàng như gió. Tiền thị vội kéo Mãn Bảo hành lễ với ông, đó đẩy Mãn Bảo mặt ông, tủm tỉm : "Quan chủ ngài xem, vận thế năm nay của Mãn Bảo nhà thế nào?"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thủ Thanh quan chủ nheo mắt Mãn Bảo, giơ tay sờ bàn tay nhỏ của nàng, nhạt với Tiền thị: "Không tồi, đứa nhỏ cường tráng hơn nhiều, Tiền cư sĩ cứ yên tâm."
Tiền thị quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, : "Trước Quan chủ bảo bảy tuổi là một cái hạn của Mãn Bảo, vượt qua bảy tuổi sẽ cả đời suôn sẻ, còn bán tín bán nghi, hôm nay xem là thật."
Thủ Thanh quan chủ mỉm , nhưng trong đầu lục lọi ký ức, lòng đầy thắc mắc: Mình từng thế ? Lời giống phong cách của lắm, thể đoán chuẩn mốc bảy tuổi ?
"Hôm nay ngoài việc nhờ Quan chủ xem cho con gái út, còn vì gần đây một giấc mơ kỳ lạ..."
Thủ Thanh quan chủ tinh thần chấn động, giải mộng là sở trường của ông. Ông : "Cư sĩ kể thử xem."
"Giấc mơ mơ liên tiếp mấy đêm, bắt đầu từ tối hôm Trùng Dương..." Ngón tay Tiền thị run run túm lấy vạt áo, vẻ mặt hồi tưởng, "Trong mơ là một màn trắng xóa, nhớ rõ lắm, hình như một giống thần tiên bảo đến hạn, theo ngài . lâu một lão giả gương mặt hiền từ xuất hiện, bảo công dưỡng d.ụ.c tiên tử, càng vất vả công lao càng lớn, cho nên cho phép sống thêm mấy năm..."