Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 412

Cập nhật lúc: 2025-11-26 02:37:59
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mãn Bảo đề nghị: "Mẹ, cũng ngoài một lát , cứ ở trong phòng mãi sẽ buồn bực lắm."

 

Chủ yếu là nàng quan sát tình trạng của khi uống t.h.u.ố.c ở nơi ánh sáng. Kỳ lạ thật, loại thần d.ư.ợ.c chẳng uống là cơ thể khỏe ngay ? Tại vẫn còn ho?

 

Tiền thị thấy đuổi Mãn Bảo, đành dậy ngoài. Ngoài trời se lạnh, nhưng gió thổi qua mang theo cảm giác thanh sảng. Tiền thị thấy tâm trạng hơn chút, cứ ở lì trong căn phòng tối tăm ngột ngạt khó tránh khỏi ức chế. Không ảo giác do tâm trạng lên , nhưng Tiền thị cảm thấy khỏi cửa, cơ thể dường như còn nặng nề như .

 

Mãn Bảo đỡ xuống bậc cửa, xổm mặt chằm chằm mặt bà.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Tiền thị buồn : "Nhìn cái gì, nhận nữa ?"

 

"Mẹ, uống t.h.u.ố.c xong thấy nhẹ nhõm sảng khoái hẳn lên ?"

 

Tiền thị che miệng ho hai tiếng, : "Thuốc thần tiên ban cho , gì linh nghiệm thế? Mà đúng , t.h.u.ố.c nãy con lấy ở ?"

 

"Con mua của bạn đấy."

 

Tiền thị cũng nghi ngờ, hỏi: "Mua của bạn nào? Cậu còn y thuật cơ ?"

 

Mãn Bảo cảm thấy Khoa Khoa là lợi hại nhất thế giới, hỏi gì cũng , cái gì thì tra Bách Khoa Quán là , nên nàng gật đầu: "Cậu cái gì cũng hiểu."

 

Mãn Bảo dứt lời thì mắt sáng rực lên: "Mẹ, đổ mồ hôi kìa!"

 

Tiền thị lau trán, cũng thấy nóng lên, gật đầu: "Ừ nhỉ, cuối thu sắp sang đông , tự nhiên nóng lên thế ?"

 

Tiền thị thấy khô miệng, Mãn Bảo lập tức ân cần rót nước cho bà uống. Uống hết một bát nước vẫn thấy khát, bà nhíu mày: "Mãn Bảo, con sờ trán xem nóng lắm ?"

 

Mãn Bảo vươn tay nhỏ lên sờ, còn nhân cơ hội quan sát mắt và lưỡi của , đó nắm lấy tay bà: "Mẹ, để con bắt mạch cho ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-412.html.]

Tuy Tiền thị ngăn cản, nhưng trong thâm tâm bà chẳng tin gì cái y thuật tự học của con gái. lúc cũng chẳng còn cách nào khác, đành để con bắt mạch. Mãn Bảo khẽ nhắm mắt cảm nhận sự đổi trong cơ thể .

 

Mạch đập lúc nhanh lúc chậm, nhưng mỗi biến đổi, nó từ từ trở nên mạnh mẽ, khác với vẻ phù phiếm vô lực đó. Tay của Mãn Bảo gõ nhẹ lên đầu gối theo nhịp mạch đập, tâm trạng nàng ngày càng vui sướng.

 

Nàng cảm thấy ống t.h.u.ố.c màu xanh lục thực sự hữu hiệu. Ít nhất là những đổi mạch tượng cho thấy như .

 

Tiền thị ngừng đổ mồ hôi, bà nghĩ chắc chắn sốt . Sốt còn nguy hiểm hơn ho, cẩn thận là "thiêu" sạch mạng sống. Nên bà uống nước liên tục, con gái lo lắng, kết quả thấy Mãn Bảo vẻ vui?

 

Động tác uống nước của Tiền thị khựng , đột nhiên bà cũng thấy lo lắng lắm nữa.

 

Hai con cứ thế, một bắt mạch, một uống nước, cho đến khi nhóm Tiểu Tiền thị đồng về. Các nàng vườn rau thu hoạch, tiện thể ghé qua đất hoang đào ít gừng và củ mài, để ngày mai nhóm Chu Tứ Lang mang lên huyện bán.

 

Tiểu Tiền thị phát hiện sự bất thường của Tiền thị đầu tiên: "Mẹ, đổ nhiều mồ hôi thế?"

 

Nàng cũng tưởng Tiền thị sốt nên đưa tay sờ trán, thấy nóng lắm, chỉ ấm ấm. Nàng do dự hỏi: "Mẹ, nhà nghỉ một lát?"

 

"Không cần," từ chối là Mãn Bảo, "Trong phòng bí lắm, đây hóng gió."

 

Tiểu Tiền thị vỗ vai cô em chồng: "Đang bệnh hóng gió cái gì? Mau đỡ phòng ."

 

Tiền thị yếu ớt xua tay: "Lão đại tức phụ, khoan hãy lo chuyện đó. Con cho cái bánh nướng , ... thấy đói."

 

Không chỉ Tiểu Tiền thị, mà cả đám con dâu phía như Phùng thị cũng há hốc mồm kinh ngạc. Tiền thị sức khỏe kém nên ít khi ăn loại đồ ăn cứng như bánh nướng.

 

Mãn Bảo , lập tức lấy từ trong túi một viên đường nhét miệng . , nàng quên mất, chiến đấu với bệnh tật thì ăn no một chút, cần nhiều năng lượng mà?

 

Lúc Tiền thị chẳng còn tâm trí mà để ý đến con gái út. Bà cảm thấy đói cồn cào. Cảm giác đói những năm gần đây vẫn theo bà, nhưng khác hẳn, giống như cái đói của trận thiên tai mười năm , đói đến mức hoa mắt, thấy cái gì cũng gặm một miếng...

 

 

Loading...