Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 410

Cập nhật lúc: 2025-11-26 02:37:57
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mãn Bảo rửa mặt xong chạy sang sân lớn tìm đồ ăn thì thấy tiếng ho khan từ nhà chính vọng .

 

Mãn Bảo sang, Tiểu Tiền thị dắt nàng bếp, : "Mau ăn sáng học ."

 

"Mẹ ho."

 

"Thời tiết đổi, chỉ , nhị tẩu của cũng thấy khỏe. Lát nữa đại ca sẽ chợ bốc t.h.u.ố.c cho họ, học là quan trọng nhất, mấy việc cần lo."

 

Sức khỏe Tiền thị vốn yếu, mỗi năm cứ đến lúc giao mùa, đặc biệt là thu đông thì dễ sinh bệnh nhất, nhà họ Chu cũng quen.

 

Mãn Bảo cúi đầu ăn trứng gà, bắt đầu lên kế hoạch. Nếu đến trưa mà hai con chim vẫn bán , nàng sẽ chủ động liên hệ với cái tên "Viện nghiên cứu Liên Đại" vô lễ , ít nhất bán 22 vạn thì mới đủ mua d.ư.ợ.c tề.

 

Nghĩ thông suốt, Mãn Bảo ăn nhanh hơn, buông bát đũa đeo hòm sách học.

 

Tiểu Tiền thị nhịn ghé mắt ngoài. Chu Hỉ đang băm rau cho gà, thấy thế ngẩng đầu hỏi: "Sao ?"

 

"Cứ cảm thấy Mãn Bảo hôm nay là lạ."

 

"Chắc tại bệnh đấy."

 

"Có lẽ ." Tiểu Tiền thị thu hồi ánh mắt, bảo Chu Hỉ: "Băm chừng , lát nữa lùa gà núi, đó nhiều hạt cỏ và sâu lắm. Chừa một ít để tối cho ăn."

 

Mãn Bảo trong lòng ý nhượng bộ, chỉ chờ tan học buổi trưa mới thời gian nghiêm túc thao tác. Thế nhưng, nào đó cách xa ngàn vạn năm ánh sáng, khi chờ cả một buổi tối lẫn một buổi sáng mà vẫn nhận tin tức gì. Hắn xem bài đăng diễn đàn, phát hiện nó chìm nghỉm xuống đáy, nhưng chủ nhân của nó cũng chẳng thèm đẩy bài lên, dường như chẳng quan tâm bán .

 

Nhân viên thu mua của Viện nghiên cứu Liên Đại thể thừa nhận, tính sai nước cờ. Do dự mãi, đành gửi một bức thư cho đối phương: "30 vạn quá đắt, là chúng mỗi nhường một bước, 25 vạn thế nào?"

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Mãn Bảo thu thư, vẻ mặt bình tĩnh bước khỏi phòng học, bếp lấy bát của . Tiểu Tiền thị tranh thủ nàng một cái, nữa xác định: Không sai, hôm nay Mãn Bảo đúng là kỳ quái.

 

Mãn Bảo chào hỏi Tiểu Tiền thị với vẻ mặt nghiêm túc bưng bát . Nàng cố ý chui trường học, tìm một chỗ yên tĩnh xuống, ăn thương lượng với Khoa Khoa trong đầu: "Ngươi nên kiên trì giá 30 vạn, là thuận thế đồng ý luôn?"

 

"Ký chủ cảm thấy thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-410.html.]

 

Mãn Bảo c.ắ.n đũa thầm nghĩ: "Nếu đồng ý, mua nữa, thì hôm nay thể mua t.h.u.ố.c cho ."

 

Khoa Khoa im lặng một lát : "Hắn đưa giá, ký chủ chi bằng cứ thử một , thì 'co dãn ' một chút."

 

Mãn Bảo chớp mắt hỏi: "Cái gì là 'co dãn '?"

 

"Là khi thất ý thì thể nhẫn nại, khi đắc chí thì thể thi triển khát vọng," Khoa Khoa giải thích, "Ký chủ chịu thiệt lùi một bước là sự nhẫn nại mang chút ấm ức."

 

"Thế chẳng là da mặt đủ dày ?" Mãn Bảo nhận xét sắc sảo.

 

Khoa Khoa gì nữa.

 

Mãn Bảo c.ắ.n đũa suy nghĩ, thử trả lời một câu: "30 vạn là quá ít, đây chính là hai con chim sẻ cây, một con."

 

Đối phương lập tức trả lời: "Kinh phí của chúng cũng hạn, 25 vạn thực sự là giới hạn ."

 

Mãn Bảo buồn bực trả giá : "28 vạn!"

 

Đối phương im lặng hồi âm.

 

Mãn Bảo căng thẳng chờ đợi, đột nhiên nàng nghĩ điều gì đó, lập tức gửi thêm một bức thư: "Mấy hôm bán cho một khác với giá 20 vạn một con đấy. Bây giờ mua hai con mà 28 vạn là lời to còn gì?"

 

"Ngươi bán cho khác ? Trên diễn đàn chẳng ngươi chỉ hai con ? Là ai mua của ngươi?"

 

Mãn Bảo thấy tin nhắn trả lời ngay lập tức , cuối cùng cũng nắm thóp. , bên đó dường như để ý việc nàng bán vật phẩm mục tiêu tương tự cho khác. Trước đây khi bán sâu xanh xám nàng cảm nhận điều .

 

Mãn Bảo vui vẻ trả lời: "Vì đó là khách quen của , chính cô đề nghị mua chim sẻ cây nên mới bắt thêm hai con, vì thế mới đăng lên diễn đàn bán."

 

Người của Viện nghiên cứu Liên Đại ngờ kẻ còn nhanh chân hơn bọn họ. Phải nghiên cứu, đừng chậm hai ngày, chỉ cần chậm một giờ thôi thì sự chênh lệch lớn. Nếu đối phương nghiên cứu và công bố luận văn, thành quả sẽ thuộc về họ. Vì thời gian là vàng bạc!

 

 

Loading...