Tuy mùi vị thể bằng ở nhà nấu, nhưng bọn trẻ cảm thấy cực kỳ ngon.
Trong thôn, trẻ con và thậm chí cả thanh niên như ít. Từ khi nhóm Mãn Bảo dùng lưới bắt chim sẻ, hộ trong thôn bắt chim cũng nhiều lên. Chỉ cần chịu bỏ mồi, kiên nhẫn thì cơ bản đều bắt một hai con.
Vì thế, gần đây chim sẻ ở Thất Lý thôn gặp đại hạn, Mãn Bảo quan sát thấy lượng chim bay quanh ruộng ở cổng thôn giảm nhiều. Nhóm Đại Đầu hoặc là xa, hoặc là bắt gì.
Trẻ con nhà họ Chu tuy gan lớn nhưng trong nhà quản nghiêm, thể chạy quá xa, nên đành bạn bè trong thôn chạy chỗ khác, còn thì tiếp tục bám trụ ở khu vực gần cổng thôn đặt bẫy.
Cho nên khi cô út tìm tới, Đại Đầu cần suy nghĩ liền đồng ý ngay. Dù cũng ít khi bắt chim, lên núi giúp cô út đào đồ cũng .
Mãn Bảo cùng bọn trẻ lên núi.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hoa Đỗ Quyên là cây lớn, Mãn Bảo thể đào cả cây, cũng may loài cây bụi thể giâm cành sống , nên nàng trực tiếp cắt cành. Để đảm bảo tỷ lệ sống, nàng hào phóng cho mỗi phần hai cành, đào thêm một nắm đất ở rễ, dùng lá cây to bọc cả cành và đất , đó thuận tay bứt cọng cỏ dại buộc chặt.
T.ử Đằng thì càng dễ, thứ giâm cành dễ sống, nhưng cần cắt cành già. Mãn Bảo cũng hào phóng gói hai cành cho một phần, kèm theo một phần đất.
Có đôi khi cần tìm kiếm, nhưng T.ử Đằng núi nhiều, đang mùa nở hoa. Cắt một hồi, Mãn Bảo dứt khoát cắt thêm một ít hoa đang nở rộ cuốn , định bụng mỗi đơn hàng sẽ tặng thêm một phần hoa.
Bởi vì là cắt cành nên hai loại thực vật khó tìm, dù bất luận là T.ử Đằng Đỗ Quyên đều thích mọc thành từng mảng lớn.
Ngay trong lúc bọn họ cắt cành, hậu trường nổ thêm hai đơn hàng nữa. Khoa Khoa đề nghị Mãn Bảo cắt nhiều thêm một chút, tạm thời gửi trong hệ thống. Theo lẽ thường, thứ để ba năm ngày, chỉ cần chú ý giữ ẩm thì sẽ .
Thế là một đám trẻ con cắt một 30 phần, cho đến khi cắt trụi cả những cành của hai mảng T.ử Đằng và Đỗ Quyên núi, lúc mới bỏ đồ gùi cõng về nhà.
Gùi đương nhiên là do Đại Đầu và Đại Nha cõng, còn Mãn Bảo thì tay nắm tay Nhị Nha theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-366.html.]
Bọn trẻ tò mò hỏi Mãn Bảo: "Cô út, thứ cũng bán ?"
Mãn Bảo khẳng định gật đầu: "Được."
Đại Đầu liền : "Người mua chắc là đồ ngốc , hoa dại núi đầy đấy."
"Đâu nhiều, mấy ngọn núi cửa nhà đều , chạy tận tới đây ." Đi đến đây cũng bằng một nửa đường huyện thành , mệt c.h.ế.t .
"Thì cũng là cỏ dại hoa dại mà," Nhị Đầu , "Nghe cha cháu bảo, qua mấy ngọn núi còn nhiều loại hoa lắm, cô út mà thích thì đợi lúc nông nhàn bảo cha cháu hái cho."
"Chờ nông nhàn thì hoa cũng tàn hết còn ?"
"Chắc là đào một ít về nhà trồng."
Đại Đầu ghét bỏ mấy đứa em cứ lạc đề, bèn đến bên cạnh cô út tiếp tục thắc mắc: "Ai mà ngốc mua mấy thứ nhỉ?"
Mãn Bảo nghĩ nghĩ : "Một lợi hại."
Khoa Khoa , thể diễn đàn giao dịch với họ, hoặc là quản trị viên của các Viện nghiên cứu nhiều tiền nhiều quyền, hoặc là những nghiên cứu viên nhiều sách, giỏi giang, chuyên sâu về một hoặc nhiều lĩnh vực. Cho nên Mãn Bảo cảm thấy họ đều là lợi hại.
Thứ gì tay họ, nhanh thì một hai ngày, chậm thì một hai tháng là thể nghiên cứu công dụng, phương pháp nuôi trồng, thậm chí là giá trị d.ư.ợ.c liệu.
Khoa Khoa bảo, những mục từ thông thường chỉ ghi đến một phần nghìn thông tin, cơ mật thực sự giữ trong tay Viện nghiên cứu hoặc nghiên cứu viên. Họ sẽ dùng nó để kiếm lời và tạo phúc cho bộ tinh tế.
Nàng cảm thấy việc họ thể nghiên cứu giá trị d.ư.ợ.c liệu của Phục Linh khi hề đến nó là giỏi, đó họ còn đang nghiên cứu cách nuôi trồng Phục Linh nữa. Phải rằng, Phục Linh Mãn Bảo và Chu tứ lang lén giữ , nhân giống thử, cuối cùng phơi khô thì cũng thối rữa đến mức ngửi thôi cũng xỉu.