Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-10-09 00:46:59
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đại Nha : “Tiểu cô mang bán.”

 

Phùng thị tròn mắt: “Thứ đầy núi đầy đồi, ai mà mua chứ?”

 

Mãn Bảo lúc đang Chu ngũ lang cõng, lớn tiếng : “Chị dâu hai, con sẽ mua, đồ vật con đều mua.”

 

Đây đúng là đồ phá gia chi tử.

 

Phùng thị nhịn hỏi: “Tiểu cô con tiền ?”

 

Mãn Bảo thành thật lắc đầu: “Bây giờ , nhưng sẽ .”

 

Cô bé lòng tin bản , ngay cả Khoa Khoa cũng cô bé thông minh, thì cô bé chắc chắn lợi hại, kiếm tiền đương nhiên cũng sẽ thành vấn đề.

 

Phùng thị cũng ngăn cản họ, chỉ coi đây là trò chơi của trẻ con, dù đồ vật cũng là do chúng tự cầm.

 

Đến chợ, bắt đầu tìm chỗ dọn hàng.

 

Chu nhị lang ít giỏ, ky để bán. Anh quen đường quen lối chiếm một chỗ, đặt đồ vật xuống bảo vợ bán, dặn dò Chu ngũ lang và Chu lục lang: “Các em trông chừng Mãn Bảo và Đại Đầu cho kỹ, đừng chạy lung tung.”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Chu ngũ lang còn kịp gì, Mãn Bảo vỗ n.g.ự.c tỏ vẻ: “Anh hai yên tâm , em nhất định sẽ trông chừng các cháu, chúng em cả.”

 

Chu nhị lang , đưa tay xoa đầu cô bé.

 

Sau đó, liền đẩy xe cút kít cùng Chu đại lang bán lương thực.

 

Chợ phiên năm ngày một , đều là dân các thôn lân cận tụ tập , họp chợ tại thôn Đại Lê khá lớn .

 

Vì ở đây một ngọn núi, núi một đạo quan, trong quan mấy vị đạo sĩ. Mỗi năm ngày mười chín tháng giêng, ở đây đều một lễ hội lớn ở chùa long trọng, ngay cả một ở huyện thành cũng sẽ lặn lội đường xa đến tham gia.

 

Đó là lễ hội lớn, còn những lễ hội nhỏ hơn thì tổ chức các ngày lễ lớn, những truyền thống từ nhiều năm.

 

Theo lời Mãn Bảo các cụ già ở đầu thôn kể, từ khi họ còn là trẻ con những tập tục .

 

Vì thế, Khoa Khoa còn đặc biệt tiếc nuối, nó là hệ thống chuyên thu thập sinh vật phổ biến khoa học, Bách Khoa Quán của họ còn một hệ thống chuyên thu thập những phong tục dân gian . Chỉ riêng sự hình thành của lễ hội thôi cũng thể sinh bao nhiêu nhiệm vụ phụ, chắc chắn thể kiếm nhiều điểm tích lũy.

 

Lúc đó, Mãn Bảo cảm thấy Khoa Khoa chút buồn, vì thế ngọt ngào những lời cần tiền: “ em chỉ thích Khoa Khoa thôi, em thích hệ thống khác.”

 

Tóm , đây là một phiên chợ lớn để dân làng trao đổi hàng hóa với .

 

Vậy vấn đề là, đều dùng tiền trao cháo múc ?

 

Tất nhiên là !

 

Mãn Bảo thấy chị dâu hai dọn xong giỏ, ky, họ cũng lập tức đặt những chiếc giỏ chứa đầy cỏ dại hoa dại của xuống, xếp thành một hàng cùng với hàng hóa của Phùng thị, đó xổm phía chống cằm qua .

 

Chu nhị lang buôn bán ở chợ phiên nhiều năm, danh tiếng sớm vang xa, cho nên đồ vật mới bày lâu một bà cụ gánh sọt đến, lục lọi xem ky hỏi: “Có thể dùng trứng gà đổi ?”

 

Phùng thị suy nghĩ một lát liền đồng ý, : “Bây giờ trứng gà vẫn là hai văn ba quả ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-17.html.]

 

Bà cụ gật đầu.

 

Phùng thị liền bắt đầu tính toán xem cho bà bao nhiêu quả trứng gà: “Vậy bà cho con…”

 

Chị tính tính, cảm thấy tính đúng, trán chút đổ mồ hôi. Trước , những việc đều là chồng chị , chị bán đồ nay đều là tính tiền.

 

Phùng thị lau mồ hôi, Mãn Bảo thấy chị dâu gặp khó, liền vội vàng nhảy : “Chị dâu hai, chị dâu hai, em , ky nhà vẫn là mười lăm văn một cái ạ?”

 

Phùng thị tiểu cô thông minh, tính toán, ngày thường thích nhất chơi trò một văn cộng hai văn bằng bao nhiêu văn với chồng , cho nên liên tục gật đầu: “ , giá nhà bao giờ đổi.”

 

Mãn Bảo liền tò mò bà cụ: “Trứng gà của bà ạ?”

 

Bà cụ cũng tính toán, nhưng khi cửa, nhà tính cho bà trứng gà trả, nhưng bà vẫn chút hy vọng nhà họ Chu thể tính sai.

 

Vừa bà chính là thấy Chu nhị lang ở đó mới vội vàng đến.

 

Bà đặt sọt xuống, mở cho Mãn Bảo xem trứng gà của : “Đều là gà nhà đẻ, ngon lắm.”

 

Mãn Bảo liền : “Để con đếm xem ạ.”

 

Bà cụ vui lắm: “Con còn cho bao nhiêu quả trứng gà .”

 

Mãn Bảo trừng mắt hỏi: “Con đếm, con bao nhiêu quả trứng gà? Con đếm .”

 

Lời thôi tính toán, bà cụ liền vui vẻ, cũng ngăn cản, : “Vậy con cẩn thận một chút, đừng vỡ trứng gà.”

 

Mãn Bảo bảo đảm: “Yên tâm ạ, vỡ tính của con.”

 

Cô bé lấy trứng gà từ trong sọt , ba quả một chồng, ba quả một chồng, xếp tám chồng như . Bà cụ đếm trứng gà, trong lòng giật thót, định thu trứng gà về.

 

Mãn Bảo vỗ tay nhỏ vui vẻ : “Đếm , đếm , chị dâu hai xem , đây là hai văn, đây là hai văn, hai văn, hai văn… Tổng cộng là mười sáu văn.”

 

Chủ quán đối diện bộ quá trình, : “Cô bé thật là thông minh.”

 

Phùng thị cũng thơm lây: “Đây là em chồng , nhà nó thông minh nhất.”

 

Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng tự hào, ưỡn n.g.ự.c : “Em gái !”

 

Bà cụ hai trai trẻ khỏe mạnh , lời định đến bên miệng liền nuốt xuống, đó : “Ky nhà các là mười lăm văn, nhưng lấy của thêm một văn, thu chồng nhé.”

 

Mãn Bảo cảm thấy lý, liền chủ động từ một chồng trứng gà lấy hai quả nhỏ nhất cho bà, : “Mười lăm văn, đáng lẽ trả bà một quả rưỡi trứng gà, nhưng nửa quả trứng gà chia , cho nên chúng con chịu thiệt một chút, hai quả bà mang về ạ.”

 

Bà cụ nghẹn lời.

 

Phùng thị cũng thấy hành động của bà cụ, tủm tỉm , tay chân nhanh chóng thu trứng gà giỏ của nhà , bảo bà cụ chọn cái ky ưng ý, còn : “Trứng gà chúng con chọn lớn nhỏ, cứ thế đổi .”

 

Mặc dù thiệt, nhưng bà cụ vẫn chút vui, Mãn Bảo : “Đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, giống con nhà nông.”

 

 

Loading...