Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-10-21 12:48:33
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mãn Bảo vui mừng vì điều , mỗi ngày đều mệt mỏi đào rau dại.

 

Bởi vì hái nhiều, những nơi gần một chút đều còn, Mãn Bảo liền nhịn xa hơn một chút, đến chân một ngọn núi.

 

Đêm qua mới mưa, Đại Nha cẩn thận né qua những vũng nước mặt đất, khuyên bảo Mãn Bảo: “Cô út, chúng đừng đào nữa, về nhà . Rau dại chúng tìm đủ ăn .”

 

Nhà đông , Đại Đầu, Đại Nha rõ chỗ nào rau dại nhất, sớm hái đủ cho cả nhà. Chỉ cô út, mấy ngày nay tại ham mê đào rau dại đến . Đào thì thôi , còn đào cả bùn đất theo. Có lúc đang chơi, cô bé vứt những cây rau dại đào.

 

Đại Nha cảm thấy cô út thật sự quá lo lắng.

 

Mãn Bảo cảm thấy mặt ngứa, liền lau một cái, phát hiện nước, liền ngẩng đầu lên trời, phát hiện lá cây đầu đang nhỏ nước.

 

Mãn Bảo đảo mắt, đầu liếc Đại Đầu và Đại Nha cũng đang gốc cây, liền lon ton chạy đến, trực tiếp một chân đá cây.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Kết quả cô bé tự vững, một m.ô.n.g xuống cỏ. cây vẫn rung rinh một chút, giọt nước lã chã rơi xuống. Đại Đầu và Đại Nha kinh hãi kêu lên một tiếng, chạy tứ tán.

 

Mãn Bảo vui vẻ lớn, mừng rỡ thôi.

 

Khoa Khoa: …

 

Mãn Bảo hiển nhiên tìm trò chơi vui, bắt đầu rung những cái cây khắp nơi. Đại Đầu và Đại Nha cũng rung, khúc khích vui vẻ.

 

Khoa Khoa lẳng lặng , mắt thấy ký chủ càng ngày càng sâu rừng, đang định nhắc nhở cô bé, đột nhiên nó quét một luồng dữ liệu quen thuộc mà xa lạ. Nó thò râu của , thấy một mảng trắng trong bụi cỏ, hưng phấn lên: “Ký chủ, phát hiện một loại thực vật quý giá, mau qua đó , mau qua đó ?”

 

Mãn Bảo mặt mày đỏ bừng, luôn chịu chơi, hỏi: “Ở ?”

 

“Ngay phía bên trái của ngươi, trong bụi cỏ, đẩy xem , màu trắng…”

 

Mãn Bảo đẩy , hưng phấn kêu lên: “Nấm!”

 

Đưa tay định hái, Đại Nha từ phía đuổi kịp, vỗ tay cô bé : “Cô út, cái hình như ăn .”

 

Đại Đầu cũng đuổi kịp, cũng xổm đất xem, một lúc : “Hình như ăn .”

 

Mãn Bảo từng ăn nấm, nấu với thịt là ngon nhất. Cô bé nuốt nước bọt, đưa tay định hái tiếp, Khoa Khoa liền : “Ký chủ, cháu gái lớn của ngươi sai, đây là nấm độc, ăn .”

 

Mãn Bảo liền rụt tay , trố mắt , hỏi nó trong lòng: “Không ăn tại hái?”

 

Khoa Khoa hiển nhiên hưng phấn, : “Thực vật đời ăn mới giá trị, ăn giá trị cũng lớn. Loại nấm độc sớm tuyệt chủng từ thời kỳ kỷ nguyên Trái Đất của lịch sử loài . Bản chức năng phân giải, càng cần đến độc tố của nó giá trị nghiên cứu. Chỉ tiếc là, loại nấm độc chỉ ở những nơi phía nam sông Trường Giang, mà lượng ít. Hiện tại, tất cả tài liệu cũng chỉ bấy nhiêu thôi. Ký chủ, vẫn là nên ghi .”

 

Mãn Bảo lúc mới về phía ba cây nấm trắng tinh mặt, hỏi: “Rất độc ?”

 

Để nhấn mạnh giá trị của nó, Khoa Khoa nghiêm túc gật đầu: “Rất độc.”

 

Mãn Bảo liền lùi m.ô.n.g , còn bảo Đại Đầu, Đại Nha lùi một chút, nghiêm túc : “Đại Nha sai, cái độc.”

 

Đại Đầu: “Cô út ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-156.html.]

“Trong sách .” Mãn Bảo cảm thấy lý do hữu ích.

 

Đại Đầu liền vỗ vỗ m.ô.n.g dậy: “Vậy chúng thôi.”

 

Mãn Bảo cầm miếng tre chọc đất, : “Ta đào.”

 

Đại Đầu và Đại Nha sững sờ, thể lý giải: “Có độc mà, ăn , cô út ngươi lấy về gì?”

 

Mãn Bảo chột : “Chơi thôi.”

 

Đại Đầu , trực tiếp đưa tay hái cho cô bé, đó nhét tay cô bé: “Chơi , đừng ăn là .”

 

Mãn Bảo dám dùng tay đào: …

 

Mãn Bảo đặt cây nấm độc xuống đất, đó hái một chiếc lá cây lớn gói chúng . Xách theo chiếc lá cây, cô bé lúc mới thấy thoải mái hơn một chút.

 

Bởi vì phát hiện nấm độc, Đại Đầu và Đại Nha đều tò mò bới bới trong bụi cỏ, xem nấm .

 

Chỉ là nấm ăn thì tìm thấy, nấm độc thì ít, màu trắng, cũng màu vàng. Đại Đầu nghĩ cô út thể sẽ thích chơi, vì thế đều hái đặt lá cây cho cô bé, còn dỗ cô bé: “Cô út, đợi về nhà chơi từ từ.”

 

Mãn Bảo bất lực gật đầu, dặn dò : “Đại Đầu, đừng dùng tay bắt, lỡ trúng độc thì ?”

 

“Không ,” Đại Đầu kinh nghiệm phong phú, : “Không cho miệng ăn là việc gì.”

 

Quả nhiên việc gì, Đại Đầu và Đại Nha hái ít, ngay cả Mãn Bảo cuối cùng cũng dùng tay hái, nhưng chuyện gì xảy cả.

 

Về đến nhà, Mãn Bảo tìm một cơ hội đem một bọc lá cây nấm độc lớn đưa cho Khoa Khoa, đó sân xổm rửa tay.

 

Đại Nha còn lo lắng cô bé ăn, hỏi: “Cô út, cô vứt nấm ở ?”

 

“Vứt ở ngoài .”

 

Đại Nha lúc mới yên tâm.

 

Tiểu Tiền thị thấy Mãn Bảo chơi nước, liền kéo lên lau khô tay, hỏi: “Nấm gì, các con núi tìm nấm ?”

 

“Không loại ăn , cô út lấy về chơi.”

 

Tiểu Tiền thị liền : “Ít núi thôi, lỡ ngã thì ? Còn bây giờ trong núi nấm độc, quả độc đều mọc , các con ăn bậy.”

 

Sau đó chằm chằm Mãn Bảo và bọn họ : “Đặc biệt là cô út, nó ít ngoài, nhận đồ vật, các con hái đồ cho nó ăn.”

 

Tiểu Tiền thị xong, thuận tay túm Mãn Bảo quần áo đem nàng bứt lên tới, một sờ sắc mặt nhịn biến đổi, lập tức đem nàng túm lên sờ soạng một , giận dữ hỏi, “Mãn Bảo, ngươi chơi thủy?”

 

“Không ,” Mãn Bảo lập tức phủ nhận, kêu lên: “Không chơi thủy, là cây thủy rơi xuống!”

 

Tiểu Tiền thị ngốc, liền minh bạch, tức giận đến nhẹ, một tay đem Mãn Bảo kéo về phòng quần áo, tới liền đem Đại Đầu cùng Đại Nha đ.á.n.h một đốn.

 

Đại Đầu Đại Nha kêu đến ngao ngao, chắc nhiều đau, nhưng gào đến đặc biệt lớn tiếng, Mãn Bảo đều sợ tới mức nhẹ, từ trong phòng lao tới che ở bọn họ mặt, nước mắt lưng tròng : “Đại tẩu, là diêu thụ, cũng dám nữa.”

Loading...