Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-10-20 15:31:37
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sắp Tết , đường qua tấp nập đều là những sắm đồ Tết, hoặc là các bậc cha dắt con nhỏ xem náo nhiệt.

 

Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ lúc mùa và lúc Tết, lớn mới nỡ lòng bỏ nhiều tiền hơn để mua đồ cho con nhỏ.

 

Việc buôn bán kẹo của Chu Ngũ lang bọn họ , ngay cả Chu Tứ lang cũng ngờ những viên kẹo họ mang đến chào đón đến . Một văn một viên, rõ ràng lúc đầu nhiều đứa trẻ con đều nỡ mua, nhưng lúc xếp hàng tranh .

 

Chu Tứ lang nhịn trầm tư, nhỏ giọng với Chu Ngũ lang: “Lão Ngũ, việc buôn bán chúng thể lâu dài ? Sao đây các đến huyện thành?”

 

Chu Ngũ lang bán kẹo lấy tiền, : “Đừng nghĩ nữa. Cũng chỉ dịp Tết thôi, ngày thường đường bao nhiêu đứa trẻ con nỡ bỏ một văn tiền mua một viên kẹo . Ngày thường kẹo của chúng đều bán cho tiểu thư nhà huyện lệnh và đứa trẻ con nhà hàng xóm của họ.”

 

Chu Tứ lang chỉ thể thất vọng “ồ” một tiếng, giúp đỡ bán hết kẹo, thu tiền.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Bởi vì hôm nay cũng bỏ công sức, nên tối về, Mãn Bảo trừ chi phí xong liền chia đều tiền. Chu Tứ lang chia tám mươi văn, vui mừng khôn xiết.

 

Sau đó Mãn Bảo cất tiền của , chạy về nhà với : “Mẹ, hôm nay chúng bán kẹo kiếm tiền, Tứ ca chia tám mươi văn.”

 

Tiền thị hỏi: “Sao thấy các con đến nộp?”

 

Mãn Bảo lúc mới phát hiện việc tố cáo lộ chính . cô bé suy nghĩ một chút liền ôm lấy cánh tay nũng nịu, : “Chúng con còn mua kẹo nữa mà, nộp thì còn bao nhiêu tiền nữa. Mẹ, tiền bán kẹo chúng con nộp nữa ?”

 

Tiền thị liền điểm mũi cô bé : “Tưởng ai con và lão Ngũ bọn họ lén bán kẹo kiếm tiền ? Không nộp thì nộp , nhưng chỉ một thôi nhé. Ta hỏi con, tiền của Ngũ ca và Lục ca đều ở chỗ con ?”

 

Mãn Bảo che lấy túi áo của , hoảng sợ : “Mẹ, con sẽ phản bội Ngũ ca và Lục ca .”

 

Tiền thị nhịn , cốc đầu cô bé một cái: “Nghĩ linh tinh gì đấy, như ? Ta chỉ hỏi một chút, Ngũ ca và Lục ca ở chỗ con tổng cộng dành dụm bao nhiêu tiền?”

 

Tiền cô con gái út, Tiền thị tuy thấy , nhưng trong lòng cũng phần nào . Hơn nữa đứa trẻ tiền là nhịn mà tiêu, mà là mua đồ ăn, cũng cần lo lắng.

 

lão Ngũ và lão Lục bao nhiêu thì bà đoán .

 

Mãn Bảo bỏ chạy, : “Không cho , con hứa với Ngũ ca và Lục ca .”

 

Tiền thị bắt cô bé, để cô bé chạy mất. Thôi , bà cũng cần hỏi nữa. Nghĩ một lúc, bà gọi Tứ lang phòng.

 

Lúc Chu Tứ lang ngoài, đầu cúi gằm xuống. Hắn liếc quanh sân, thấy Mãn Bảo, liền ngoài. Đi một lúc thấy tiếng động trong vườn rau, liền theo qua đó.

 

Nhìn thấy Mãn Bảo đang xổm đất cùng vui vẻ trò chuyện, liền tức giận tiến lên, lớn tiếng gọi: “Mãn Bảo! Có em mách ?”

 

Mãn Bảo từ trong đám ngẩng đầu lên, thấy Tứ ca, liền lon ton chạy đến, kéo lấy tay một cách thấm thía: “Tứ ca, em đều là vì cho thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-146.html.]

Chu Tứ lang tức đến c.h.ế.t , cho cái gì, khó khăn lắm mới dành dụm tám mươi văn ?

 

“Anh nghĩ xem, cho dành dụm tiền thì em lợi gì? Chẳng gì cả, ngược còn để chúng kiếm tiền mà nộp.”

 

Chu Tứ lang càng tức giận hơn: “Vậy là em hại mà chẳng lợi cho .”

 

“Ai , em là hại lợi cho . Anh bây giờ vẫn còn nợ tiền nhà đấy, mà kiếm tiền chủ động trả. Nếu cha và các chị dâu thì trong lòng sẽ nghĩ thế nào?” Mãn Bảo : “Danh tiếng của vốn , sẽ càng hơn. Em đều là vì cho thôi.”

 

Mãn Bảo : “Hơn nữa giữ tiền ích gì? Anh mang đ.á.n.h bạc ?”

 

“Ta sẽ đ.á.n.h bạc.”

 

“Nếu đ.á.n.h bạc, lấy tiền gì?” Mãn Bảo hỏi : “Anh nỡ bỏ tiền mua thịt cho cả nhà ăn ? Anh nỡ mua quần áo mới mặc ?”

 

Chu Tứ lang: … Không nỡ!

 

“Anh xem, em nỡ . Vậy thì tiền cuối cùng chẳng mang trả nợ ? Nếu đều trả tiền, trả sớm còn hơn trả muộn. Tứ ca, vì mà em mắng một trận, kiếm tiền mà nộp. Anh còn cảm kích em …”

 

Chu Tứ lang cảm thấy lời của Mãn Bảo lý, nhưng sẽ tin lời của cô bé. Sao cô bé thể là hại mà lợi cho khác ?

 

Chu Tứ lang mặt vô biểu tình cô bé xong, quyết định chấp nhặt với cô bé nữa, vì thế giằng tay định về.

 

Lại Mãn Bảo nắm lấy tay: “Tứ ca, nếu đến thì cùng xem gừng của chúng . Gừng của chúng lớn lắm, đợi qua năm, trong đất cũng thể trồng gừng.”

 

“Nhanh như ?” Chuyện liên quan đến mảnh đất hoang của , Chu Tứ lang nghiêm túc hơn một chút, hỏi: “Em hỏi , gừng thường khi nào thì gieo giống?”

 

Mãn Bảo ghi một củ gừng, từ điển gừng cũng sớm . Từ điển ở nhiệt độ 16 độ C mới thể nảy mầm.

 

Mãn Bảo hiểu 16 độ C là gì, Khoa Khoa là lúc xuân về hoa nở.

 

cô bé dùng rơm rạ để giữ ấm cho củ gừng, bây giờ nó nảy mầm mọc , cô bé cảm thấy đến mảnh đất đó cũng thể như .

 

Hơn nữa qua năm là đầu xuân, cô bé hỏi chị dâu cả, chị dâu cả qua tháng giêng về cơ bản là bận rộn với việc gieo giống .

 

Vì thế Mãn Bảo kế hoạch cả : “Đợi qua rằm, nắng, chúng sẽ mang gừng phơi một chút, phơi mấy ngày trồng xuống đất.”

 

Từ điển gừng , nhất là cắt gừng thành từng miếng, bỏ phần hỏng, đó ngâm trong nước tro một chút, phơi bảy tám ngày đó mới gieo giống.

 

Như thể phòng bệnh cho gừng.

 

Mãn Bảo cảm thấy phương pháp gieo trồng cũng khác gì củ mài.

Loading...