Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-10-19 15:45:59
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó đại tiểu thư Mãn Bảo đang học cũng nghiêm túc cô bé thêm vài .
“Vậy Tết em đến nữa ?” Phó nhị tiểu thư : “Tết nhà chị nhiều khách, bạn bè của chị cũng sẽ đến nhiều. Chị đang định mua ít kẹo Tết.”
“Có đến ạ, đến mua đồ Tết chứ.” Mãn Bảo : “Vậy Tết các chị ăn ?”
“Ăn chứ, em để cho bọn chị mười gói .” Cô : “Bà nội và các chị họ của chị đều về quê cả , bọn chị ăn nhiều lắm.”
Mãn Bảo đồng ý, mười gói cũng là ít, cả bốn trăm năm mươi văn.
Cô nha liếc Mãn Bảo một cái đếm bốn xâu rưỡi tiền đưa cho cô bé. Mãn Bảo bốc một nắm kẹo đưa cho cô tiếp tục chuyện phiếm với Phó nhị tiểu thư: “Tết nhà chị ăn mừng thế nào?”
Hai trò chuyện một hồi lâu, cuối cùng hai vị tiểu thư mỏi chân, Mãn Bảo cũng cảm thấy còn sớm nữa liền cáo từ.
Số kẹo còn , Đại Đầu và Đại Nha quyết định mang chợ bán. Trước đây Đại Nha và Nhị Nha huyện thành bán giỏ hoa nên khá quen với đám trẻ con ở đó.
Tuy nhiên, một văn một viên kẹo chắc nỡ ăn, nhưng họ vẫn thử một .
Còn chuyện giảm giá thì họ từng nghĩ tới, bởi nếu giảm giá ở đây thì chẳng Phó nhị tiểu thư mua hớ ?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Việc ăn với nhà họ Phó mới là mối ăn lâu dài, Mãn Bảo tự cũng hiểu điều nên yêu cầu Đại Đầu bọn họ nhất định giảm giá, thà bán để .
Bạch Thiện Bảo cũng chút hứng thú với việc buôn bán, cầm một gói kẹo trải nghiệm, gần trưa thì cùng Mãn Bảo dạo đến hiệu sách. Hai một vòng, lúc Bạch Thiện Bảo mua ít đồ, trong đó cả hai quyển sách.
Tiền của Mãn Bảo đủ mua sách nên cô bé tiêu một đồng nào.
Quay , cô bé liền dẫn Bạch Thiện Bảo đến tiệm vải: “Tớ mua vải và bông cho tớ.”
Bạch Thiện Bảo sờ sờ túi tiền trong ngực, hỏi: “Tớ cũng mua thứ cho bà nội và tớ ?”
“Bà nội và thiếu quần áo mặc ?”
“Không thiếu.”
“Vậy thì đừng mua, thiếu cái gì thì mua cái đó, như họ mới vui.”
Bạch Thiện Bảo cẩn thận nghĩ , : “Bà nội và tớ cái gì cũng thiếu.”
“Thích thật,” Mãn Bảo ghen tị một chút : “Vậy đổi thành họ thích cái gì thì mua cái đó .”
Bạch Thiện Bảo nghiêm túc : “Họ thích tớ.”
Mãn Bảo ha hả: “Vậy tặng cho bà nội và là .”
Bạch Thiện Bảo cảm thấy như , vì như thế chẳng khác nào mua gì cả.
Cậu theo Mãn Bảo, xem cô bé cẩn thận lựa vải, cô bé thích màu , cô bé thích vải quá mịn, : “Cậu thấy bà nội và tớ sẽ thích thứ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-130.html.]
“Nếu là tớ thì tớ thích ăn!”
Bà chủ tiệm vải đang tiếp hai đứa trẻ thấy lời ngây ngô của chúng, nhịn : “Tiểu công tử nếu đủ tiền thì thể mua cho trưởng bối chút trang sức. Phụ nữ mà, ai là thích trang sức cả.”
Mãn Bảo ngẩng đầu lên hỏi: “Trang sức là gì ạ?”
“Là những thứ như trâm hoa, trâm vàng, trâm bạc cài đầu đó.”
Mãn Bảo liền đưa tay sờ sờ đầu . Tóc cô bé xù lên vì cha cô bé cứ khăng khăng rằng tóc nuôi dưỡng bằng máu, cứ một thời gian cắt tóc cho cô bé, còn bảy tuổi cần cố ý nuôi tóc dài.
Tuy nhiên, giờ là mùa đông, Mãn Bảo mấy tháng cắt tóc, lúc tóc che kín cổ. Cả nhà họ Chu ai trâm vàng trâm bạc, chỉ dùng trâm gỗ để búi tóc, nên cô bé rằng còn cả trang sức nữa.
Mãn Bảo khoa tay múa chân miêu tả vóc dáng của cho bà chủ tiệm, nhanh chóng cắt một mảnh vải, mua thêm hai cân bông, hớn hở cùng Bạch Thiện Bảo xem trang sức.
Đại Nha theo bỏ vải và bông gùi cùng họ sang tiệm bạc bên cạnh.
Đại Nha bọn họ liếc những món đồ bên trong liền dám bước .
Mãn Bảo hồn nhiên , còn kéo tay Đại Nha, cả bọn cùng chen xem những món trang sức trưng bày.
Mãn Bảo còn nhỏ, hiểu vẻ của trang sức, nên cũng ngơ ngác như Bạch Thiện Bảo. Cuối cùng, vẫn là Đại Nha đưa một vài ý kiến tham khảo, Đại Cát cũng chỉ điểm một chút, Bạch Thiện Bảo liền mua cho bà nội và mỗi một món, tiêu sạch bộ tiền tiêu vặt tích cóp .
Cậu còn thở dài với Mãn Bảo: “Đây đều là tiền tớ dành dụm mấy tháng nay, mà hôm nay tiêu hết sạch.”
Mãn Bảo an ủi : “Không , tớ cũng tiêu hết tiền , chúng kiếm là .”
“ thể bán kẹo, tớ thể bán gì đây?”
“Vậy cùng tớ trồng gừng , còn cả củ mài nữa,” Mãn Bảo đặt hết hy vọng hai loại cây . Cô bé cũng thấy bán kẹo kiếm tiền quá chậm, đủ để mua thịt ăn, nên cô bé cảm thấy đề nghị của Khoa Khoa đáng tin cậy hơn: “Nhà lợi hại như , thể nhờ họ tìm ít hạt giống củ mài, nếu tìm thì trồng trong sân nhà . Đợi đến mùa đông năm là thể thu hoạch nhiều. Hoặc thì trồng gừng, tớ hạt giống, tớ thể cho một ít.”
“Cũng trồng trong sân nhà tớ ?”
“ . Nhà chỉ ba mà ở nhà to như , sân rộng như , lãng phí ? nuôi gà vịt thì hôi lắm, tớ thích chút nào, là trồng gừng .”
Bạch Thiện Bảo thấy đề nghị của cô bé tồi, gật đầu : “Vậy giúp tớ, tớ trồng.”
Mãn Bảo, trồng một , tự tin gật đầu: “Không thành vấn đề, hơn nữa gừng cũng đắt. Quan trọng nhất là, mùa hè là thể thu hoạch , nó lớn nhanh lắm.”
Hai bàn chuyện trồng gừng cả buổi, cuối cùng một hồi thì thấy đói bụng. Vì là lên huyện thành nên nhà họ Bạch chuẩn đồ ăn cho Bạch Thiện Bảo.
Nhà họ Chu Mãn Bảo tiền trong tay, cũng cô bé gặm bánh bao nguội lạnh giữa trời đông nên cũng chuẩn gì.
Cuối cùng, vẫn là Mãn Bảo hỏi ý kiến Đại Đầu bọn họ, lấy tiền định chia cho họ để mua bánh bao ăn.
Mãn Bảo mua vải và bông hết gần ba trăm văn, tiền còn đều là chia đều cho bốn em Đại Đầu.