Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-10-19 15:28:25
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thức ăn vẫn dọn lên, chỉ thể uống nước . Bạch Thiện Bảo bèn bắt chuyện với cô bé: “Cậu thở dài cái gì, vẫn vì chuyện chúng văn ?”

 

“Không .”

 

“Vậy là vì cái gì?”

 

Mãn Bảo “ai” một tiếng, : “Ngũ ca và Lục ca của tớ đến, chắc họ ăn . Xem hôm nay họ phúc ăn ngon . Tớ chị dâu cả , nhà còn thịt ngỗng nữa, con ngỗng to ơi là to.”

 

Mãn Bảo khoa tay múa chân một vòng tròn lớn. Bạch Thiện Bảo liền : “Không thể nào, tớ từng thấy ngỗng ở nhà tớ.”

 

“Không sai , chị dâu cả của tớ dối .” Mãn Bảo : “Cậu tin thì lát nữa đồ ăn dọn lên xem, con ngỗng to bằng nhé.”

 

Bạch Nhị lang hai họ chuyện lệch chủ đề, nhịn bực bội chỉnh : “Không đang chuyện Ngũ ca và Lục ca của ăn ? Chúng học mấy hôm , họ vẫn còn ?”

 

“Chuyện thì liên quan gì đến chúng học? Tam ca của tớ đang phu dịch ở đó, đương nhiên là , nếu Tam ca của tớ ăn bánh bao nguội, uống nước lã như , đáng thương bao.”

 

Mùa đông mà uống nước lã, Bạch Nhị lang cũng nếm thử qua, rùng một cái : “Chịu tội đó thà bỏ tiền dịch còn hơn.”

 

Nếu là đây, Bạch Nhị lang chắc chắn hiểu những chuyện , nhưng khi cùng Mãn Bảo một chuyến, về lo cũng phu dịch.

 

Tuy ở đó cũng khá vui, nhưng bắt đào đất ngừng cả ngày thì thực sự . Vì thế về hỏi cha, cha dùng tiền để khác dịch . Nếu thì lúc dịch chính là cha , đợi đại ca trưởng thành, lẽ sẽ đến lượt .

 

Biết thể dùng tiền để thế, Bạch Nhị lang liền trở nên kiêu ngạo. Cậu tuy còn nhỏ, nhiều, nhưng cũng nhà là nhà giàu nhất thôn, thậm chí là giàu nhất mấy thôn lân cận!

 

Mãn Bảo cũng từng đề cập chuyện với nhà, nên cô bé nguyên nhân, quả quyết lắc đầu : “Nhà tớ đủ tiền, năm lạng bạc lận đó, đủ để cưới vợ cho Ngũ ca của tớ .”

 

Bạch Nhị lang trố mắt: “Năm lạng bạc là cưới một vợ á?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

. Cha năm nay lấy tiền cưới vợ của đại ca nộp dịch, sang năm chắc sẽ đến lượt lấy tiền cưới vợ của nộp đấy,” Mãn Bảo tỏ lo lắng cho : “Sau cưới vợ thì bây giờ?”

 

Bạch Thiện Bảo che miệng khúc khích.

 

Bạch Nhị lang kinh hãi sợ sệt. Cậu tuy còn nhỏ nhưng cũng vợ là một thứ .

 

Cậu bật dậy khỏi ghế, chạy thẳng đến chỗ cha . Vừa lúc đó nhà bếp bắt đầu dọn thức ăn lên, đám trẻ con lập tức cầm đũa sẵn sàng.

 

Sau chuyến thăm phu dịch, Bạch Thiện Bảo bớt kén ăn, bây giờ thấy món gì cũng thử.

 

Người bưng đồ ăn lên là chị dâu hai Phùng thị. Chị thấy cô út, liền mỉm với cô bé, đặt đĩa thịt trong tay xuống vị trí gần Mãn Bảo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-128.html.]

Đám trẻ con “oa” lên một tiếng, đứa nào đứa nấy đĩa thịt mà nuốt nước bọt ừng ực. thức ăn dọn đủ, ai dám động đũa.

 

Trước khi đến, Trang giảng cho cả lớp về lễ nghi, dạy họ quy tắc đúng đắn khi ăn tiệc.

 

Trang ở bàn đầu trong chính đường, liếc mắt ngoài, thấy đám học trò đều ngoan, liền hài lòng gật gù.

 

Vừa mới hài lòng thì Bạch Nhị lang chạy đến, mặt Bạch lão gia đang bên cạnh, cũng chính là cha của , giận dữ hỏi: “Cha, cha lấy tiền cưới vợ của con nộp dịch ?”

 

Bạch lão gia: “…”

 

Mắt Mãn Bảo dán chặt đĩa thịt. Để dời sự chú ý, cô bé đĩa thịt nhỏ với Bạch Thiện Bảo bên cạnh: “Ngũ ca của tớ lợi hại lắm, hai hôm và hôm qua đều kiếm nhiều tiền.”

 

Bạch Thiện Bảo cũng thiếu đồ ăn ngon, lúc vẫn còn giữ kẽ, nhưng thấy Mãn Bảo như cũng thấy thèm. Cậu bèn khó khăn dời mắt , Mãn Bảo hỏi: “Rất nhiều là bao nhiêu?”

 

“Ngũ ca và Lục ca của tớ kiếm ba trăm sáu mươi tám văn, còn hơn nửa bao lúa mạch nữa. Nhị ca của tớ ít hơn một chút, nhưng cũng kiếm hai trăm tám mươi chín văn, còn nhiều lúa mạch và thóc. Cậu xem họ lợi hại ?” Mãn Bảo : “Đến lúc chia tiền, tớ cũng sẽ mua ngỗng về ăn.”

 

Ý tưởng chia tiền cuối cùng cũng chỉ là ý tưởng. Bởi vì từ khi cô bé nghỉ hè trở về học, tiền Chu Ngũ lang bọn họ kiếm , cô bé chỉ phần đếm, tính xong phần nộp, còn sẽ do chị dâu ba, Chu Ngũ lang và Chu Lục lang chia đều.

 

Sau khi Chu Tứ lang nhập bọn, thì chia bốn.

 

Dĩ nhiên, thêm một , thu nhập cũng ngày một nhiều hơn.

 

Chưa đến những thứ khác, chỉ riêng bánh nướng và màn thầu bán mỗi ngày ít, lúa mạch và thóc thu về mỗi ngày cũng từ hơn nửa bao dần dần biến thành một bao tải lớn.

 

Dĩ nhiên, họ chỉ chia tiền, còn lương thực thì , chỉ quy đổi tương đương tiền đồng.

 

Mãn Bảo mỗi ngày đều nhận một đống tiền từ Ngũ ca và Lục ca để giữ hộ, nên cô bé hề nhận .

 

Cho đến một hôm, cô bé thèm ăn, tay trong tay với Nhị Nha mò đến nhà Chu Hổ ở cuối thôn, định mua một con gà. Khoa Khoa đột nhiên : “Ký chủ, tiền tiết kiệm của cô chỉ còn sáu mươi văn. Mua xong con gà , tiền còn của cô chắc chỉ đủ mua vài viên kẹo.”

 

Mãn Bảo sững sờ, lúc mới tập trung ý thức để xem mấy đống tiền đặt trong hệ thống. Lúc cô bé mới phát hiện tiền của Ngũ ca và Lục ca chất thành đống nhỏ, còn tiền của thì biến thành đống ít nhất.

 

Mãn Bảo thể tin : “Tại như ?”

 

“Cô việc thì kiếm tiền?” Khoa Khoa hỏi cô bé: “Cô còn mua gà ?”

 

Mãn Bảo qua hàng rào tre nhà Chu Hổ, thấy mấy con gà đang mổ thóc, thèm rỏ dãi : “Mua chứ.”

 

Đến kỳ nghỉ cô bé nhất định kiếm tiền!

 

Cuối cùng, Mãn Bảo vẫn mua một con gà từ nhà Chu Hổ. Tối hôm đó, nhà họ Chu ăn thịt gà. Trong bát của Mãn Bảo vẫn hai cái đùi gà lớn. Cô bé với Chu Ngũ lang: “Ngũ ca, kiếm tiền mà chia cho em.”

Loading...