Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-10-19 15:28:22
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hỏi kỹ ạ. Con hỏi mấy tên nha sai quản Tam lang , họ cách chỗ đó chừng mười dặm cũng một tốp nữa, cũng tương đương bên , còn xa trấn Bạch Mã hơn, cách huyện thành cũng gần. Bọn họ cũng giống như tốp của Tam lang, ăn bánh bao nguội, uống nước lã. Cả tuyến đường , cực nhất chính là hai nhóm .”

 

Tiền thị liền gật đầu: “Con hỏi kỹ thì cứ thử xem. Chỉ điều, nhà chỉ bấy nhiêu nồi niêu, các con chia thế nào? Hơn nữa trong thôn chỉ nhà trưởng thôn mới xe đẩy tay, các con bằng cách nào?”

 

Chu Nhị lang quả thật nghĩ tới chuyện , nhất thời cũng đ.â.m phiền não.

 

Mãn Bảo liền reo lên từ bên cạnh: “Chúng mua thêm một cái nồi lớn, mua thêm một chiếc xe đẩy tay nữa ạ.”

 

Tiền thị liếc con gái một cái, : “Chuyện ăn còn vội chi nhiều tiền như …”

 

Mãn Bảo : “Không nhiều ạ, nhiều . Mài d.a.o sắc thì đốn củi mới nhanh chứ. Nhị ca tính , chúng thể kiếm hai vạn văn đó.”

 

Tiền thị nhịn : “Đứa trẻ ngốc, chuyện tương lai , lỡ giữa chừng chuyện gì thì ? Lỡ buôn bán thuận lợi thì ? Sao thể lấy thu nhập hôm nay mà tính tiền kiếm trong tương lai chứ?”

 

Tiền thị mạo hiểm quá lớn, nhưng cũng dám mạo hiểm chút nào. Bà cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định lấy tiền mua một chiếc xe đẩy tay.

 

Bởi vì nhà đúng là đang thiếu thứ , hơn nữa từ ngày Mãn Bảo học, con bé ngoài ngày càng nhiều, trong nhà một chiếc xe đẩy tay cũng tiện hơn. Kể cả việc buôn bán thành, chiếc xe vẫn thể dùng tiếp, lỗ.

 

mua thêm nồi lớn. Bà : “Trong nhà một cái nồi lớn để nấu nước, còn một cái nhỏ hơn một chút, hầm rau nấu nướng cũng đủ cả . Mua thêm một cái nữa về, dùng đến chẳng lãng phí ?”

 

tiếp: “Một cái nồi lớn cũng hơn ba trăm văn tiền, nếu buôn bán ngày nào cũng như hôm nay thì , nhỡ thì ?”

 

Chu Nhị lang liền buồn rầu hỏi: “Vậy theo ý nương thì ? Con và vợ con chẳng lẽ tay ?”

 

Tiền thị suy nghĩ một lát : “Chuyện buôn bán cũng một sớm một chiều là xong. Con dù cũng xem xét chỗ , cũng chào hỏi đám nha sai bên đó. Như vầy , sáng mai con qua nhà cả một chuyến, hỏi mượn cái nồi lớn, mang theo hai cân thịt, là mượn hai tháng. Rồi con với hai một tiếng, nhờ hai tháng để ý giúp chuyện nước nóng cho nhà cả.”

 

Tiền thị tính toán chi li: “Trong nhà nồi niêu xoong chảo ít, con mang theo nhiều một chút, cũng thể đặt lên bếp đun .”

 

Chu Nhị lang vui vẻ đồng ý. Chỉ cần cách để bắt đầu việc ăn , thực cũng tiêu tiền lắm.

 

Mãn Bảo thì thấy như quá phiền phức, còn bàn với Ngũ ca: “Phiền phức như , chẳng thà chúng lấy tiền mua cho Nhị ca còn hơn. Tốt nhất là mua một cái nồi lớn, một cái nồi nhỏ, nồi nhỏ hầm đồ ăn, nồi lớn nấu canh.”

 

Chu Ngũ lang cô bé, lặng lẽ thèm đếm xỉa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-125.html.]

 

Mãn Bảo bèn kiên trì xuống mặt , Chu Ngũ lang ôm chặt túi tiền : “Em đừng nghĩ nữa, nương thế là lãng phí. Sau nghề nữa, đồ đạc chẳng vô dụng ?”

 

“Vô dụng thì bán thôi.” Mãn Bảo một cách đương nhiên: “Chùi rửa sạch sẽ là như mới ngay.”

 

Chu Ngũ lang liền cô bé với vẻ mặt như đồ ngốc: “Nhà nào mà nồi niêu dùng từ đời qua đời khác, nhà dùng cẩn thận còn truyền từ cha sang con. Ai bán nồi của nhà bao giờ, mà em bán thì cũng mua .”

 

Mãn Bảo tin: “Nếu thì nồi sống bằng gì?”

 

Chu Ngũ lang cứng họng, đó ngang: “Anh cần , tóm trả tiền.”

 

“Ngũ ca, cần nhiều tiền như để gì?”

 

Chu Ngũ lang liền đỏ mặt, trái , thấy ai để ý mới nhỏ với Mãn Bảo: “Anh tự để dành tiền cưới vợ.”

 

Mãn Bảo ngạc nhiên Chu Ngũ lang, gãi gãi đầu hỏi: “Ngũ ca, lấy vợ ?”

 

“Cũng hẳn, nhưng chẳng em , nghĩ xa một chút. Anh nghĩ , chuyện xa hơn của là cưới vợ, xa hơn nữa là sinh con. Đại ca và Nhị ca đều nhà bây giờ nghèo rớt mồng tơi. Tuy Tứ ca phạm , cha phạt nó, nhưng cũng thể cho nó cưới vợ.” Chu Ngũ lang ghi nhớ hết lời của các , nhỏ giọng với Mãn Bảo: “Tứ ca hỏi vợ, ít nhất cũng năm lạng bạc. Giờ thanh danh nó , chị dâu cả và chị dâu hai , tám lạng bạc, e là Tứ ca cưới cô gái .”

 

Chu Ngũ lang đếm đầu ngón tay: “Nhiều tiền như , nhà chúng đông , bệnh tai thì cũng dành dụm ít nhất hai ba năm. Rồi em xem, với Tứ ca, Lục ở chung một chỗ, cưới vợ về thì xây nhà.”

 

Hắn : “Anh đoán, nếu nhà xây nhà, chắc chắn sẽ xây luôn phần của và lão Lục. Chuyện tốn ít bạc. Nếu cứ trông chờ nhà lo cho, đoán bảy tám năm nữa.”

 

Mãn Bảo cũng bẻ ngón tay tính theo, tán thành.

 

Chu Ngũ lang tiếp: “Mà bảy tám năm hơn hai mươi tuổi . Haizz, đến tuổi đó, con của mấy đứa bạn cùng lứa mua giấm . Anh hỏi vợ chắc chắn sẽ càng khó, tiền thách cưới càng cao.”

 

Mãn Bảo tròn mắt kinh ngạc.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

“Anh mà trễ thì lão Lục cũng trễ theo. Nhà cứ thế một kéo hai, hai kéo ba, bao nhiêu năm mới hết khổ?” Chu Ngũ lang mặt mày rầu rĩ: “Anh đoán, nếu nhà ai bệnh nặng, Tứ ca cũng cờ b.ạ.c nữa, thì cũng mất mười hai năm mới . mười hai năm , Đại Đầu hai mươi mốt, Đại Nha cũng hai mươi, chúng nó cần cưới vợ, gả chồng ?”

 

Mãn Bảo sợ hãi mở to mắt, nhịn kêu lên: “Trời đất ơi!!!” Khoa Khoa, những gì Ngũ ca chắc chắn thật .

 

 

Loading...