Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-10-12 10:08:45
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mãn Bảo cầm điểm tâm, vẫn kiên quyết tha thứ cho Bạch Thiện Bảo, quyết định bạn với nữa.

 

Người nhà họ Chu: …

 

Họ xong chuyện Mãn Bảo cãi đ.á.n.h với tiểu công tử nhà họ Bạch thế nào liền mặc kệ. Loại chuyện trẻ con cãi đ.á.n.h chẳng bình thường ?

 

Ngay cả Tiền thị cũng an ủi cô bé nhiều, chỉ bảo cô bé rửa mặt ngủ.

 

Mãn Bảo nhanh dời sự chú ý, ngủ một giấc dậy, liền quên sạch chuyện.

 

Lúc cô bé dậy, Chu nhị lang dẫn Chu ngũ lang chợ phiên. Hôm nay là phiên chợ, nhưng ở thôn Đại Lê cũng sẽ quầy thịt. Muốn mua thịt, hoặc là huyện thành, hoặc là chỉ thể đến thôn Đại Lê.

 

Mãn Bảo việc gì , liền dùng điểm tích lũy để mua củ gừng mà hôm để ý trong cửa hàng, đó lấy hai củ. Cô bé quyết định thử xem thể trồng , còn để đến mùa xuân .

 

Chuyện trồng gừng như , Mãn Bảo dĩ nhiên thể một , cho nên cô bé tìm Đại Nha và Nhị Nha.

 

Hai chị em gừng còn đắt hơn cả thịt, tiểu cô vườn trồng rau, còn là giống rau mới, chúng liền mang theo tiểu cô và một cái cuốc nhỏ .

 

Mãn Bảo liên tục lẩm bẩm: “Cần đất màu mỡ, đất màu mỡ…”

 

Đại Nha liền chỉ một mảnh đất : “Trồng ở đây , đất ở đây dày, chắc chắn màu mỡ.”

 

Sau đó Mãn Bảo liền lấy củ gừng cho chúng, dùng ngón tay nhỏ điểm : “Cắt thành từng miếng, chỗ cắt một miếng, chỗ cắt một miếng, đó đều sẽ nảy mầm, là thể trồng nhiều.”

 

Đại Nha hỏi: “Trời lạnh như thế , trồng sống ?”

 

Mãn Bảo gãi mặt : “Ai mà , cứ thử một .”

 

Khoa Khoa cũng chút bất đắc dĩ, chỉ dẫn: “Có thể dùng rơm rạ phủ lên để chống lạnh.”

 

Mãn Bảo ngạc nhiên: “Rơm rạ thể chống lạnh ?”

 

“Đó là dĩ nhiên, nhà còn dùng rơm rạ trải giường, đó để chống lạnh đó.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Mãn Bảo liền như điều suy nghĩ: “Vậy lá cây cũng thể chống lạnh? Cỏ cũng thể, lau sậy cũng thể… A, chúng thể dùng nhiều thứ quá.”

 

Mãn Bảo cùng Đại Nha và Nhị Nha, đào hố chôn củ gừng, đó tưới một ít nước, liền cùng chạy về nhà lấy một nắm rơm rạ phủ kín lên mặt đất để chống lạnh.

 

Để chúng nó đắp chăn rơm cho kín hơn, Mãn Bảo còn hung hăng dẫm lên rơm hai cái.

 

Đại Nha và Nhị Nha thấy , còn tưởng đó là đặc điểm của việc trồng gừng, cũng dẫm lên mặt hai cái.

 

Khoa Khoa chứng kiến bộ quá trình: … Thôi kệ, dù bây giờ chôn xuống cũng sẽ nảy mầm, vẫn là đợi đến đầu xuân nhắc nhở ký chủ đến xới đất.

 

Mãn Bảo trồng xong gừng, nhị ca và vẫn về. Mà Chu đại lang và Chu tứ lang ở nhà họ Bạch . Cô bé rảnh rỗi việc gì , liền cầm sách của chạy đến trường học .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-121.html.]

 

Còn về tại sách nhất định đến trường học, đó dĩ nhiên là vì thói quen. Dù cũng đóng cửa, cửa lớp học vẫn mở, cô bé .

 

Kết quả, mới chạy đến ngoài lớp học thấy tiếng sách bên trong. Mãn Bảo tò mò chạy xem, liền thấy Bạch Thiện Bảo đang ghế sách.

 

Cậu ngẩng đầu lên thấy Mãn Bảo, liền bĩu môi : “Ngươi lười thật, ba bài .”

 

“Ngươi mới lười,” Mãn Bảo : “Ta sáng nay dậy trồng nhiều, nhiều củ gừng.”

 

Mãn Bảo chạy tới xuống, Bạch Thiện Bảo liền đẩy một gói giấy cho cô bé: “Này, bánh hoa quế ngươi ăn.”

 

Mãn Bảo nuốt nước bọt, mở , thơm thơm ngọt ngào, đúng là loại bánh hoa quế mà thích nhất. Cô bé ăn một miếng, phát hiện điểm tâm vẫn còn nóng, càng vui hơn, vì thế cũng lấy một nắm kẹo cho : “Này, màu đỏ, cũng màu vàng, ngươi cũng cho khác nhé.”

 

Bạch Thiện Bảo cũng vui vẻ hẳn lên, giấu kẹo túi áo của , gật đầu lia lịa.

 

Hai đứa trẻ hòa hảo như lúc ban đầu.

 

Mãn Bảo : “Hôm nay còn , ngươi thì ?”

 

Bạch Thiện Bảo : “Ta cũng ! Mẹ còn chuẩn cho một hộp đồ ăn, bên trong nhiều đồ ăn ngon, chỉ là sợ lạnh. với bà , chúng nhóm lửa, sợ lạnh.”

 

Mãn Bảo gật đầu: “Hôm nay nhị ca bọn họ còn sẽ nấu ăn nữa, đến lúc đó đồ ăn của ngươi nguội, bảo nhị ca hâm cho ngươi.”

 

Bạch Thiện Bảo liền tỏ vẻ cảm ơn.

 

Nhà họ Bạch vẫn cử Đại Cát và một chiếc xe lừa theo chúng. Chu nhị lang vẫn mượn xe cút kít. Mấy đứa trẻ xe lừa thì , nhưng họ tiện để hết đồ lên đó, dù cũng là việc kinh doanh của nhà mà.

 

Bạch nhị lang cũng , nhưng cha ép đến mức lóc trèo lên xe lừa, khiến Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đồng loạt khinh bỉ.

 

Lớn thế còn nhè, thật hổ.

 

Về điều , Bạch thái thái hiểu. Nàng thương con trai, nhịn liền với chồng, con trai cầu xin.

 

Kết quả, Bạch lão thái thái mới mở miệng, Bạch lão gia : “Mẹ, con là vì cho thằng bé. Thay vì ở nhà chọc ch.ó ghẹo mèo, chẳng bằng ngoài mở mang tầm mắt.”

 

“Đi xem một đám phu dịch việc, gì mà mở mang chứ?” Bạch lão thái thái : “Bà nhị lang , nhà họ Chu là để kiếm tiền, văn gì? Hai đứa trẻ mới lớn thế nào mà đòi văn?”

 

Bạch lão gia liền : “Mẹ , kiến thức ở đó lớn lắm đó. Mẹ thấy cuốn sổ mà chúng nó ghi chép về , nếu thì thím còn thương con nhà hơn cả nữa, để Thiện Bảo ?”

 

Bạch lão thái thái lúc mới gì nữa.

 

Bạch lão gia : “Đáng tiếc thằng nhóc lời. Hai cuốn sổ ghi chép, ngoài vài trang lác đác bút tích của nó, còn đều là do Thiện Bảo ghi, thể thấy nó lười đến mức nào.”

 

Lần Bạch lão thái thái càng dám nữa, sợ cầu xin thành, ngược còn khiến con trai tức giận với cháu trai nhỏ.

 

Chu nhị lang và nhanh đến quan đạo. Hôm nay, những phu dịch đào sửa kênh mương, chủ yếu là đào những con mương thể tưới tiêu, việc khó hơn cả việc sửa đường.

Loading...