Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:43:08
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngũ lang và lục lang thấy nước miếng sắp chảy , cảm thấy lão đại phu đáng tin cậy. Họ đến mua gừng, ông dạy họ cách nấu canh chứ?
Hơn nữa ông là canh ?
Đó quả thực là một món chính. Chu ngũ lang vội vàng túm lấy Mãn Bảo định cáo từ, sợ tiểu động lòng, nhất quyết như , thì việc ăn của họ là kiếm tiền, mà là lỗ vốn.
Ngũ lang định trả tiền củ gừng đó, lão đại phu hào phóng, phất tay : “Chỉ một củ gừng nhỏ như , con đưa hai văn là .”
Chu ngũ lang cảm thấy hai văn cũng đắt. Họ định nấu một vò nước, dự định dùng gừng cũng ít.
Nếu hai văn chỉ một củ như , thì nấu một bếp lò nước cần bao nhiêu gừng chứ.
Chu ngũ lang chút phiền muộn.
Thấy hai em trai vẻ mặt khổ sở trở về, Chu nhị lang hài lòng. Chỉ là vẻ mặt của Mãn Bảo phù hợp với tình hình thực tế, hỏi: “Mua gừng ?”
Mãn Bảo liên tục gật đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện canh thịt hầm củ cải trắng. Cô bé chảy nước miếng hỏi Chu nhị lang: “Nhị ca, củ cải trắng và thịt hợp ạ.”
Chu nhị lang cúi đầu cô em gái cưng, luôn cảm thấy khóe miệng cô bé chút sáng lấp lánh. Anh gật đầu : “ , hợp.”
Chu ngũ lang lập tức ở một bên : “Mãn Bảo, em đừng lời lão đại phu, một văn một bát canh, là thịt, là củ cải, đó là lỗ vốn, mà là lỗ cả vốn lẫn lời .”
“Vậy thì bán hai văn.”
“Hai văn cũng kiếm tiền,” Chu ngũ lang là Mãn Bảo, thịt bao nhiêu tiền, cũng đại khái thể tính một bếp lò canh mùi thịt cần bao nhiêu thịt, cho nên : “Một bát canh gừng, thịt, củ cải, ít nhất cũng bốn năm văn mới vốn. Em kiếm tiền ít nhất cũng bán sáu văn, ai nỡ mỗi ngày bỏ sáu văn để uống một bát canh chứ.”
Chu ngũ lang nhắc : “Hai văn kiếm tiền.”
Mãn Bảo nuốt nuốt nước miếng : “Chúng xem thịt .”
Trên chợ phiên cũng bán thịt, chỉ là ít, về cơ bản chỉ hai quầy, một bán thịt dê, một bán thịt heo.
Cũng giống như phần lớn , Mãn Bảo thích ăn thịt dê hơn, thịt dê cũng đắt hơn thịt heo.
Cho nên Mãn Bảo theo bản năng xem thịt dê , hỏi giá xong liền một bên bấm đốt ngón tay tính chi phí, hình như là chút cao.
Khoa Khoa nhắc nhở: “Ký chủ, xương cũng thể nấu canh.”
Mãn Bảo : “Xương cũng đắt.”
“Không là xương thịt, là xương thịt.” Khoa Khoa chỉ cho Mãn Bảo xem những khúc xương lóc sạch thịt ở quầy thịt heo bên cạnh.
Mãn Bảo ghé xem, chủ quán hỏi ba : “Mua thịt ?”
Mãn Bảo hỏi: “Thịt heo bán thế nào ạ.”
Chủ quán phân loại thịt theo khu vực, chỉ : “Đống mười văn một cân, đống chín văn, đống tám văn.”
Là phân loại theo độ mỡ, càng mỡ càng đắt.
Mãn Bảo ít ăn thịt heo, cũng thèm ăn lắm, trực tiếp chỉ xương hỏi: “Cái thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-113.html.]
“Sáu văn.”
Trên xương dính thịt, ít, nhưng thể phủ nhận, xương cũng nặng, một khúc xương hơn một cân, bao nhiêu thịt để ăn, cho nên ông định giá tương đối rẻ.
Thịt dê bên cạnh đắt hơn thịt heo nhiều.
Ngón tay Mãn Bảo xoay nửa vòng, hỏi về đống xương mà ông chất ở một bên: “Vậy cái thì ?”
Đó là những khúc xương chủ quán lóc sạch thịt. Chủ quán sửng sốt một chút : “Tiểu nương tử, con hầm canh xương ?”
Mãn Bảo liên tục gật đầu.
“Vậy thì xương ngon . Con xem hai đầu nó bẹp lép, cũng thịt, nấu canh là xương lớn cơ. Khúc thấy , dính nhiều thịt, xương còn cả tủy nữa, nấu canh ngon lắm. Xương bên đều là lóc sạch thịt , lát nữa mang về nấu cho heo ăn để sữa.”
Chủ quán : “Nếu thì lấy xương sườn cũng , xương sườn heo cũng ngon.”
Khoa Khoa : “Đống xương bằng xương lớn, nhưng ít còn hơn , nấu canh cũng nước dùng.”
Mãn Bảo liền kiên trì. Chủ quán do dự một chút: “Đều là làng xóm láng giềng, cũng tính đắt với con, con đưa mười văn tiền là mang hết , cũng cân.”
Mãn Bảo vui vẻ hẳn lên, nhưng cô bé chỉ từng đó, mà còn bỏ mười văn nữa để mua một cân thịt mỡ ngon nhất.
Chu ngũ lang và Chu lục lang một bên mà đau lòng thôi.
Mãn Bảo còn mua muối nữa, vì muối trong nhà cũng còn nhiều.
Có một bán hàng rong gánh muối chợ bán, giá cả đắt hơn ở huyện thành, nhưng vì tiện lợi nên ít gia đình đều mua ở đây.
Mãn Bảo xổm bán hàng rong một hồi lâu, cảm thấy muối còn đắt hơn cả thịt, nhưng còn cách nào khác, cô bé vẫn mua một ít.
Mua thịt, mua muối, Chu ngũ lang lập tức cảm thấy gánh nặng vai nặng hơn nhiều. Nếu kiếm tiền…
Chu ngũ lang vẻ mặt khổ sở.
Mãn Bảo hề để ý, một bên chảy nước miếng một bên : “Không kiếm tiền thì bán nữa, chúng tự ăn .”
Giờ khắc , Mãn Bảo chút kỳ vọng, ừm, kỳ vọng bán .
Mãn Bảo trèo lên lưng lục ca, thịt và xương trong tay ngũ ca chảy nước miếng, ý chí thực sự kiên định: “Hay là chúng kiếm tiền nữa, mang về nhà ăn , mang cho tam ca một bát lớn là .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Chu ngũ lang nhanh chân hơn, để ý đến cô bé.
Mãn Bảo tiếc nuối ngũ ca mang theo thịt ngày càng xa, ngày càng xa…
Ba mua thịt xong, dĩ nhiên thể ở chợ phiên lâu, cho nên với Chu nhị lang một tiếng về nhà.
Từ chợ phiên về nhà cũng xa lắm, Chu ngũ lang và Chu lục lang tăng tốc, đến ba khắc về đến đầu thôn.
Lúc về nhà qua trường học, Mãn Bảo liền thấy hai bạn nhỏ của bãi cỏ cửa trường, vì thế Mãn Bảo về nhà, nhanh nhẹn trượt xuống lưng lục ca định chơi.
Chu lục lang liền dặn dò: “Em cứ ở đây chơi, chạy lung tung, bảo Đại Nha đây dẫn em.”