Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-10-11 12:43:59
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiền thị cũng thực sự tức giận, dù cũng khác với nhà họ Bạch. Mãn Bảo gọi hai ca ca cùng, Chu ngũ lang cũng sắp thể cưới vợ, trong mắt Tiền thị là một lớn nhỏ. Cho nên sai lầm trong mắt bà là quá lớn.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Chỉ là bà vẫn tỏ nghiêm khắc, chằm chằm chúng hỏi một hồi lâu, lúc mới về phía Mãn Bảo: “Thật là bài tập của Trang giao ?”

 

Mãn Bảo gật đầu lia lịa: “Tiên sinh bảo chúng con một bài văn nổi tiếng thiên hạ.”

 

Trang : … Ta , oan uổng!

 

Tiền thị cảm thấy lời của cô con gái nhỏ bỏ những từ hoa mỹ và tính từ. Bởi vì đứa nhỏ thường xuyên như , cho nên bỏ phần giữa, bà đưa kết luận là, Trang bảo Mãn Bảo một bài văn, và bài văn đó liên quan đến việc phu dịch, cho nên ba đứa trẻ mới chạy đến xem sửa đường.

 

Tiền thị sắp xếp trình tự, phất tay ngắt lời con gái định thao thao bất tuyệt, hỏi: “Vậy con chuyến ?”

 

“Sắp , sắp , chúng con còn hỏi hết , thêm một nữa là gần xong . ơi, ngày mai chúng con nữa thể mang theo ấm đất trong nhà ?”

 

Tiền thị hỏi: “Mang theo gì?”

 

“Cho tam ca nấu canh chứ . Mẹ ơi, , tam ca bọn họ đáng thương lắm, ăn bánh bao thì lạnh, uống nước cũng lạnh.”

 

Tiền thị ngẩn , một lúc lâu nên lời.

 

Mãn Bảo liền nhào lòng bà, ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt sáng lấp lánh bà: “Con còn ngũ ca mua thịt về, đến lúc đó băm nấu canh cho tam ca, ăn với bánh bao là .”

 

Tiền thị đang lo lắng sốt ruột cũng nhịn mà vui vẻ, vuốt đầu con gái nhỏ : “Con mà , chẳng bằng trực tiếp lấy tiền cho tam ca con phu dịch còn hơn. Ngày nào cũng ăn thịt, còn tốn thêm một lao động qua nấu nướng. Chưa đến chi phí, chỉ riêng những phu dịch khác phục, đến lúc đó cô lập tam ca con, mất nhiều hơn .”

 

cũng là con ruột, Tiền thị thể đau lòng?

 

con gái văn cũng qua đó, Tiền thị nghĩ một lát : “Bây giờ trời lạnh, nước dù nóng, mang đến đó cũng nguội mất. Ngày mai bảo đại tẩu con nướng cho con hai cái bánh lớn mang theo, bình thì mang , đừng nghĩ đến việc mua thịt, cứ nấu cho chúng nó ít nước. Cũng đừng chỉ cho riêng tam ca con, chia cho cả những phu dịch cùng thôn, cùng quê nữa.”

 

Nghĩ một lát, một vò nước cũng bao nhiêu, Tiền thị liền : “Mang theo cái thùng gỗ trong nhà, đun nước sôi đổ , dùng vải đậy kín nắp . Đun xong một bình thì đổ một bình, cuối cùng nước sôi dù còn nóng, cũng đến nỗi lạnh ngắt, miễn cưỡng ấm bụng .”

 

Mãn Bảo mà ngẩn , bẻ ngón tay hỏi: “Mẹ ơi, cho tam ca tiền ạ?”

 

Tiền thị nghi ngờ cô bé, chủ đề chuyển sang đây. Bà gật gật đầu : “Ở nhà tiết kiệm, đường chịu chi. Ta cho nó một trăm văn, nghĩ là nếu nó đói bụng, hoặc là bệnh, cũng thể tiêu tiền mua chút gì ăn hoặc là mua cái bình an, ?”

 

Mãn Bảo liền mắt sáng lấp lánh : “Nếu cho tam ca mang theo tiền, thì nhà khác chắc chắn cũng cho phu dịch mang theo tiền. Mẹ ơi, chúng kiếm tiền của họ .”

 

Tiền thị liền dựa ghế hỏi: “Con định kiếm tiền của họ thế nào?”

 

Mãn Bảo : “Con bán canh thịt cho họ, một văn một bát!”

 

Tiền thị liền cảm thấy đứa nhỏ chỉ phá của với nhà , mà còn phá của với cả ngoài. Bà hỏi: “Con một cân thịt bao nhiêu tiền ? Nấu nhiều ăn như cần bao nhiêu thịt? Hơn nữa, nấu canh thịt giống như nấu nước sôi, ấm đất chắc chắn , con dọn cả cái bếp trong nhà . Bếp lớn như , con mượn xe cút kít, tốn bao nhiêu chuyện, kiếm tiền còn tính, còn thể lỗ vốn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-111.html.]

 

Mãn Bảo liền gãi đầu, chắc chắn hỏi Khoa Khoa: “Sẽ lỗ vốn ?”

 

Hệ thống tính toán một chút chi phí hỏi: “Ký chủ cảm thấy một nồi nước cần bao nhiêu cân thịt là thích hợp?”

 

Mãn Bảo, Mãn Bảo ?

 

Cô bé chui bếp xem cái nồi nhà , , Khoa Khoa gọi là nồi, nhưng thực gọi là nồi, nó gọi là bếp lò, còn lớn, trong nhà nấu nước, nấu canh đều dùng nó.

 

Bởi vì nhà họ đông , còn chuẩn hai cái lận.

 

Còn về cái nồi mà Khoa Khoa , Mãn Bảo chỉ thấy qua trong hình ảnh của Khoa Khoa, ít nhất lớn thế cô bé từng thấy qua nồi, đặc biệt là cái chảo sắt mà Khoa Khoa .

 

Mãn Bảo xổm cái vạc nhà loay hoay, đối với việc nấu canh nấu cơm như cô bé hiểu, vì thế hỏi tiểu Tiền thị: “Đại tẩu, nếu em nấu một bếp lò canh thịt, thì cần bao nhiêu thịt ạ?”

 

Tiểu Tiền thị hỏi: “Tiểu cô, cô trúng lớn ?”

 

Mãn Bảo vuốt bụng nhỏ hổ .

 

Tiểu Tiền thị liền : “Cái đó còn xem cô ăn thế nào. Một bếp lò nước, cô cho một viên thịt cũng là canh thịt, cho một cân thịt cũng là canh thịt, cho hai cân ba cân nó cũng thể chứa . Canh mà, uống là để lấy hương vị và nước dùng, muối cho . Một bếp lò nước như , tám lạng nửa cân là .”

 

À, hình như còn cho muối nữa.

 

Mãn Bảo về phía vò muối nhà họ, buồn rầu hẳn lên.

 

Khoa Khoa cũng gì. Mãn Bảo cúi đầu về phòng suy ngẫm, loại canh gì thể ít muối ít thịt, thể đuổi hàn?

 

Khoa Khoa chút nghĩ ngợi : “Canh gừng.”

 

Mãn Bảo liền hỏi: “Gừng là gì?”

 

Khoa Khoa tìm kiếm, đưa mục từ về gừng cho cô bé, tiện thể cho cô bé xem một bức ảnh.

 

Mãn Bảo nhận : “Cái con thấy , lúc Tết nhà chúng mua.”

 

Khoa Khoa : “Gừng công dụng đuổi hàn giữ ấm. Ký chủ nếu nỡ mua thịt, mua gừng cũng , cái chắc đắt.”

 

Mãn Bảo vui vẻ, lấy hết tiền của đếm, quyết định sáng sớm hôm chợ mua gừng, mới tìm tam ca.

 

Dĩ nhiên, Mãn Bảo ý tưởng sẽ giữ trong lòng, cô bé cho ngũ ca, vì việc nấu canh như cô bé , nhưng ngũ ca thì .

 

 

Loading...